Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Công chúa U Nguyệt xoay người lại, nhìn vào trong thành…thực sự không có bóng dáng của Lôi Tuấn?

“Không phải thực sự uống say rồi chứ?”, Hạ U Nguyệt yếu ớt nói.

“Mau nhìn, có biến…”

“Là ai? Bọn chúng là ai?”

“Thật kỳ lạ, không phải là binh lính của nước Thiên Lang!”

Các tướng sĩ bảo vệ thành rối loạn, ai cũng lo lắng nhìn ra ngoài thành.

Hạ U Nguyệt quay người lại.

Liền nhìn thấy hai hàng người từ từ bước ra từ trong gió cát.

Có khoảng năm mươi tên, vóc dáng của bọn chúng như gấu, quần áo ăn mặc rất lộn xộn, trên vai mỗi người đều vác vũ khí cỡ lớn, có đao có rìu, thậm chí còn có thứ đáng sợ như gậy răng sói.

“Xem ra, đây chính là người của Tu La Môn”, Hạ U Nguyệt lẩm bẩm nói.

Đối mặt với những kẻ xa lạ này, trong mắt Hạ U Nguyệt hiện lên sự tức giận, nhưng lại không thể cầm được nước mắt.

Năm mươi cao thủ Bắc Vực này là Lang Vương dùng hơn một ngàn phụ nữ đổi lấy.

Hạ U Nguyệt hận, hận Lang Vương, cũng hận chính mình!

Cô ta hận không thể liều mạng xông lên đánh giết, cho dù không thể giết sạch, nhưng cũng có thể báo thù cho các chị em.

Nhưng cô ta không thể.

Cô ta không phải sợ chết, mà là không thể buông bỏ con dân của nước Thiên Lang.

Lại nhìn đến năm mươi tên đàn ông cao lớn vạm vỡ đó.

Cách tường thành chưa đầy trăm mét, bọn chúng liền dừng lại.

Không có kẻ nào tấn công, nhưng lại phát ra những tiếng la hét đầy quỷ dị.

Nhìn bộ dạng đó, như là đang khiêu chiến…

Cách Dương Thành ba trăm mét.

Lang Vương Hạ Bính cuối cùng cũng đích thân ra trận chỉ huy đại quân một trăm ngàn người, chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ Dương Thành trong một trận.

Hắn dựa vào một chiếc xe ngựa lớn lộng lẫy mềm mại.

Hắn dẫn quân đi đánh trận, vậy mà bên cạnh lại có hai người đẹp đi cùng.

Chỉ đáng tiếc trong mắt của người đẹp không có nét dịu dàng, ngược lại đầy sợ hãi…

“Quốc sư, năm mươi cao thủ này, thật sự có thể thắng sao?”

Hạ Bính vừa lười nhác vừa kiêu ngạo, nói về phía chiếc xe ngựa ở bên cạnh.

“Lang Vương yên tâm”.

Trên chiếc xe ngựa bên cạnh, quốc sư đeo kính râm, ngậm tẩu thuốc, khuôn mặt cười xấu xa nói: “Quan hệ của tôi và Môn Chủ Tu La Môn rất tốt, những người ông ấy phái tới lần này đều là chiến tướng xuất chúng, chỉ cần Dương Thành có người ứng chiến, chắc chắn sẽ một đi không trở lại”.

“Không được sơ suất!”

Lang Vương Hạ Bính lẩm bẩm nói: “Tướng quân đứng đầu Thiên Lang Thái Lỗ chính là bị tên đàn ông Hoa Hạ đó của Hạ U Nguyệt giết chết, thân phận của người đó không rõ, chắc chắn cũng là cao thủ hàng đầu, nhất định phải cẩn thận”.

“Lang Vương không cần phải lo lắng, hắn chỉ có một người, xuất trận chắc chắn sẽ chết”.

“Tốt tốt tốt…”

Lang Vương kiêu ngạo nói: “Quốc sư, chỉ cần tiêu diệt được Dương Thành, sau khi giết chết đám vô dụng nhà họ Hạ đó, ông chính là quốc sư đứng đầu nước Thiên Lang, dưới một người trên vạn người, đợi chúng ta tiêu diệt Thiên Vương Thần Điện, ông có thể tận hưởng vinh hoa, người đẹp của nước Thiên Lang và Hoa Hạ, ông muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu”.

“Cảm tạ Lang Vương, khà khà khà khà…”

Quốc sư đeo kính râm, bộ dạng hèn hạ, khiến người ta cực kỳ chán ghét.

“Người của Dương Thành đều là những con lợn ngu ngốc”.

“Bọn chúng đều là lũ vô dụng, là chuột, ha ha ha ha…”

“Căn bản không có ai dám xuất chiến, bọn chúng đã bị dọa cho ngốc rồi”.

“Mở thành đầu hàng, có thể được chết dễ chịu hơn chút”.

“Lũ vô dụng, mở cửa…”

Cách Dương Thành chưa đầy một trăm mét, năm mươi tên đàn ông cao lớn vạm vỡ của Tu La Môn đang điên cuồng chửi bới.

Ở trong mắt những tên này, đừng nói đến Dương Thành, cho dù cả nước Thiên Lang, đều không có ai có thể đánh lại!

Bọn chúng đến từ Tuyết Sơn Bắc Vực, đã quen nhìn thấy sài lang hổ báo...bọn chúng ai cũng vô cùng cường mạnh, thậm chí từ trước đến nay đều không coi ai ra gì, hoàn toàn không sợ hãi bất kỳ điều gì.

Trên tường thành.

Ánh mắt của Hạ U Nguyệt trở nên đỏ ngầu, cô ta nắm lấy đoản đao trong tay.

Nghe tiếng chửi bới kịch liệt bên ngoài thành.

Tướng quân Ô Ba sớm đã không thể chịu được nữa, đến cả những binh sĩ già yếu bệnh tật cũng vô cùng phẫn nộ.

“Tôi đi giết bọn chúng”.

Hạ U Nguyệt không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng chuẩn bị nhảy xuống.

“Công chúa làm gì vậy?”

Đột nhiên một bàn tay to túm lấy cô ta, giọng nam hồn hậu đã chờ đợi từ lâu vang lên.

“Anh còn biết đến?”

Hạ U Nguyệt khẽ ngây ra, xoay người lại, oán trách nhìn Lôi Tuấn.

Phía sau Lôi Tuấn là Tứ Đại Thiên Vương.

Phía sau Tứ Đại Thiên Vương là bốn cô gái của nhóm Niên Hoa.

Lúc này Thiên Quỷ Địa Quỷ cũng cố gắng tránh xa nhóm người này.

Đối mặt với tất cả Thần và Vương của Thiên Vương Thần Điện, hai sát thủ vốn cường mạnh này vô cùng hoảng sợ!

“Đàn ông, chiến sĩ, làm gì có ai không uống rượu?”

Lôi Tuấn nhìn Hạ U Nguyệt, rất thoải mái cười nói: “Có điều cô cũng làm rất tốt, không quấy rầy tôi và các anh em uống rượu, hiện tại tôi uống đủ rồi, công chúa nghỉ ngơi đi, những việc còn lại giao lại cho phò mã”.

“Tôi…cảm ơn!”

Khuôn mặt Hạ U Nguyệt đầy nước mắt, đã không biết nên nói gì nữa.

Lôi Tuấn đứng trên lầu trên tường thành, quan sát tỉ mỉ năm mươi tên đàn ông cao lớn vạm vỡ đó.

“Người đến từ Tuyết Sơn, quả thực rất cường tráng”, anh phản ứng theo bản năng nói.

“Xì, gấu chó cũng rất khỏe, nhưng đấu lại được con người sao?”, Nam Thiên Vương Cao Cương cười nói.

“Cũng phải…”

Lôi Tuấn lắc đầu, nhìn lên bầu trời.

Gió cát đầy trời, rõ ràng là khu vực thảo nguyên, nhưng giống như là đi vào sa mạc?

“Tứ Đại Thiên Vương đâu?”, Lôi Tuấn đột nhiên quát lên.

“Có thuộc hạ!”

Tứ Đại Thiên Vương đồng thời bước lên một bước.

“Mấy người muốn đánh như nào?”, Lôi Tuấn lại hỏi.

“Giết thẳng ra ngoài!”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!