Bất luận quân địch dùng súng hay dùng đao, bất kể kẻ xông đến là cấp mấy sao.
Trong vòng ba mét, không ai may mắn sống sót!
Đao lớn dài ba mét, một trăm hai mươi cân, cho dù không mài lưỡi, đập vào người cũng sẽ chết.
Nhưng Lôi Tuấn cũng chỉ dùng năm phần lực đạo.
Nếu không, những người ngã xuống sẽ không được chết toàn thây, mà là bột vụn…
Lại nhìn quân địch bò lên tường.
Sau khi bọn họ chết thảm vô số, cuối cũng cũng biết sợ.
Bốn cô gái mặc áo đen treo bên ngoài tường thành đúng là giống như ma quỷ.
Cuối cùng binh tướng ngoài thành hoảng loạn, ngốc nghếch, ngu muội, đã không dám bò lên tường tấn công nữa.
Lại nhìn người trên tường thành.
Mấy ngàn binh tướng bảo vệ thành nhìn chiến trường mà trước nay bọn họ chưa từng nghĩ đến giống như những kẻ ngốc.
Trên đời đâu có ai đánh trận như vậy?
Đối diện với mười ngàn quân địch, một người đàn ông đi giữ cổng, bốn cô gái giữ tường thành?
Việc này là gì?
Đây là nằm mơ, hay là thực sự gặp quỷ rồi?
…
Phía sau quân địch ngoài thành.
Hai tướng quân tóc dài và đầu trước cưỡi ngựa chứng kiến tất cả tình hình cuộc chiến.
Bọn họ quay sang nhìn nhau cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bốn cô gái trên tường còn dễ giải thích, chỉ có thể nói bọn họ hành động nhanh, khinh công giỏi mà thôi.
Nhưng người giữ cổng thành là cái quỷ gì vậy?
Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng gào thét của cây đao lớn đó, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng cao trào.
“Tất cả lùi lại, tôi đi hạ gục hắn”.
Cuối cùng tướng quân tóc dài không nhìn được nữa, hét lớn một tiếng, cưỡi ngựa phi điên cuồng.
“Tất cả lùi lại, nghe theo chỉ huy”.
Tướng quân đầu trọc cũng hét lớn một tiếng, theo sát phía sau tướng quân tóc dài.
Cuối cùng những binh sĩ đã vô cùng hoảng loạn đợi được chỉ lệnh rút lui.
Lập tức, binh bại trận như núi đổ…
Binh sĩ rút lui nhanh chóng tránh ra, nhường một con đường cho hai vị tướng quân tóc dài và đầu trọc.
Lộc cộc lộc cộc…
Hai con ngựa gào thét phi như bay đến, tướng quân giơ cao đao lớn, trực tiếp xông đến tấn công Lôi Tuấn.
“Giết…”
“Đi chết đi…”
Hai tướng quân tóc dài và đầu trọc hô lớn, đồng thời hai cây đao chém xuống.
“Đến hay lắm!”
Lôi Tuấn hừ nhẹ một tiếng, vụt người nhảy cao đến mười mấy mét.
Bóng người của anh vượt quá tường thành, rồi lật người hạ xuống.
Lôi Tuấn hướng đầu xuống dưới, xoay chuyển như lốc xoáy, đao lớn trong tay ầm ầm ầm…
Choang…
Tang…
Hai tiếng vang lớn, tia lửa bắn tung tóe xung quanh.
Không ai nhìn rõ rốt cuộc chiêu thức của Lôi Tuấn là thế nào.
Nhưng sau khi anh hạ xuống mặt đất, vũ khí trong tay hai tướng quân tóc dài và đầu trọc không những đứt lìa, mà đã không cánh mà bay, ngựa lớn hí dài hai tiếng, lập tức chết thảm trong vũng máu.
Lại nhìn hai tướng quân quỳ dưới đất, giơ hai tay lên, không ngừng run rẩy!
“Hai quỷ Thiên Địa, bắt người đi!”
Lôi Tuấn không thèm nhìn đến hai tướng quân, quay người trở về chiến trường.
“Tuân lệnh!”
Hai quỷ Thiên Địa trên tường thành vụt người nhảy xuống!
“Đại tướng quân, đại tướng quân…”
Phía sau ngoài thành, Thái Lỗ ngồi trên xe ngựa đang ngẩn người sửng sốt.
Một phó tướng vội vàng xông đến.
“Chuyện gì vậy, tại sao quân ta lại rút lui?”, Thái Lỗ lớn tiếng hỏi.
“Đại tướng quân, đại sự không ổn rồi!”
Phó tướng hoảng hốt nói: “Đại quân mười ngàn người ban đầu đã bị chém chết quá nửa, hai tướng lĩnh ra lệnh rút lui, còn tướng quân tóc dài và đầu trọc, bọn họ, bọn họ...”
“Rốt cuộc thế nào? Trời ơi…”
Vì vượt quá sức chịu đựng, Thái Lỗ vừa kích động, toàn thân đau nhức.
“Hai vị tướng quân bị kẻ địch bắt sống rồi!”
“Cái gì? Không thể nào!”
Thái Lỗ điên cuồng gào thét: “Quân canh giữ Dương Thành chẳng qua chỉ là mấy ngàn lính già yếu tàn tật, cho dù chúng ta không tấn công lên được, cho dù mấy cao thủ đó xuất chiến, làm sao có thể chống lại được ngàn binh vạn mã của chúng ta?”
“Đại tướng quân, hết sức chính xác, mau mau định đoạt đi!”
“Mẹ kiếp, tao không tin, ra lệnh cho toàn quân, tất cả cùng tấn công…”
“Báo…”
Một binh sĩ khác điên cuồng chạy đến.
“Lại làm sao?”, Thái Lỗ đã sắp phát điên.
“Khởi bẩm đại tướng quân, người Hoa Hạ đó đã giết đến rồi”.
“Ai? Chuyện là thế nào?”
Thái Lỗ nhất thời ngu muội, không dám tin vào tai mình.
“Người Hoa Hạ, có lẽ là người đàn ông của công chủ U Nguyệt, anh ta cầm đao lớn dài ba mét, đang tấn công giết về phía quân ta, khí thế bừng bừng, nếu không được… thì chúng ta chạy đi!”
Binh sĩ đó rất thông minh, nói xong câu này trực tiếp bỏ chạy không còn bóng dáng.
“Không thể nào, đỡ ta lên!”
Thái Lỗ đúng là sắp điên rồi, lập tức hạ lệnh thuộc hạ đỡ hắn lên.
Thuộc hạ lập tức tiến lên trước, bốn người đỡ mới đỡ nâng được Thái Lỗ từ trên xe ngựa.
Phóng mắt nhìn, toàn là binh bại trận đen xì xì.
Tấn công lần đầu thất bại, sau khi hai tướng quân bị bắt sống, mấy ngàn binh tướng may mắn đang điên cuồng bỏ chạy về phía sau…
Nhưng một cảnh quỷ dị xảy ra.
Một bóng hình cao lớn, tay cầm đao lớn, giống như một con mãnh hổ điên cuồng đuổi theo.
Những chỗ người đó đi qua, những binh sĩ bỏ chạy liều mạng bỏ trốn.
Nhưng dù sao cũng là chiến trường, vẫn có rất nhiều binh sĩ muốn tấn công lại theo bản năng.
Nhưng từng trận sương máu nổi lên, từng xác chết bay trên không trung.
Giống như con hổ tấn công chuồng gà.
Thực lực hai tên chênh lệch nhau quá xa, giống như cảnh gà bay chó chạy, không thể chống đỡ được.
Thái Lỗ dẫn binh nhiều năm.
Còn cả một số tướng lĩnh gần đó.
Và mười ngàn binh tướng còn lại chưa xuất chiến, tất cả giống như kẻ ngốc, há hốc miệng, mở to mắt, ngẩn người nhìn sự việc quỷ dị xảy ra trước mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!