Mưa đạn ập đến phủ khắp trời đất.
Mặc dù Lôi Tuấn không hạ lệnh, trên tường thành cũng không có người ngẩng đầu.
Những binh sĩ già yếu tàn tật gần như chưa từng đánh trận.
Lại đối diện với đội quân Lang Vương của nước mình, bọn họ càng hoảng loạn!
Lôi Tuấn ngồi vững trên thành.
Tay của anh chống vào đao lớn, đôi mắt nheo lại, thỉnh thoảng nghiêng đầu, tránh viên đạn bay đến…
Bốn cô gái Niên Hoa, bao gồm hai quỷ Thiên Địa quỳ ngồi hai bên trái phải của Lôi Tuấn.
Thiên hồn tám sao Hạ U Nguyệt lại tựa lưng vào tường thành, cô ta đang hít thở…
Không phải cô ta sợ.
Cô ta chỉ có vẻ nghiêm nghị lẫm liệt trời phú, không phải là cao thủ giết người thực sự.
Thậm chí cô ta tuyệt đối không muốn chém giết binh tướng của mình.
Bởi vì cô ta biết rõ, binh sĩ chỉ chấp hành mệnh lệnh, bản thân bọn họ không sai, người sai là Lang Vương Hạ Bính, và những kẻ tàn ác bên cạnh và phía sau hắn.
Sau một hồi tiếng súng dữ dội.
Đại quân mười ngàn người của tướng quân tóc dài và đầu trọc đã đột phá một trăm mét cuối cùng.
“Nổ súng, bắn tên, mang súng đến…”
Đột nhiên Lôi Tuấn mở to đôi mắt, và đồng thời hạ chỉ lệnh với quân thủ thành.
“Tất cả nổ súng, bắn tên bắn tên…”
Tướng quan Ô Ba trên tầng hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của Lôi Tuấn, lập tức lớn tiếng hô lên.
“Bắn đi bắn đi!”
“Nổ súng, nhắm chuẩn bắn!”
“Các anh em, bảo vệ Dương Thành”.
Tuy lính bảo vệ thành già yếu tàn tật rất sợ nhưng cũng không có ai chùn chân.
Tuy binh khí cũ kỹ, nhưng ít nhất vẫn có thể bắn được.
Lại thêm từ trên cao xuống, lực của cung tên cũng cực lớn, lập tức thực sự chống lại được một lúc…
Xuân Hân đưa cây súng bắn tỉa trong tay cho Lôi Tuấn.
Cây súng này tổng cộng có mười mấy viên đạn.
Đây cũng là một vũ khí hiện đại nhất có thể tìm được ở cả Dương Thành.
Phập một tiếng!
Đao lớn của Lôi Tuấn đâm chặt vào trong gạch đá.
Anh đứng bật dậy nhanh chóng cầm súng.
Giơ tay bắn… đưa tay bắn…
Từng tiếng từng tiếng súng vang lên.
Mỗi lần Lôi Tuấn nổ súng, đều sẽ một tên thủ lĩnh của kẻ thù ngã xuống.
Dù sao tất cả thủ lĩnh đều mặc trang phục khác với binh lính cấp dưới, chính vì vậy đã dẫn bọn họ đến cái chết.
Tài bắn súng của Lôi Tuấn vô cùng chuẩn xác.
Mỗi lần anh kéo chốt bắn, dường như cũng không nhắm chuẩn.
Những mỗi lần anh bóp cò, cũng sẽ có một tên thủ lĩnh của kẻ địch ngã xuống.
Anh bắn hết tất cả các viên đạn trong một lúc.
Lại nhìn bên ngoài thành, cùng với mười mấy tên thủ lĩnh bị nổ tung đầu, những tên thủ lĩnh còn lại lập tức ôm đầu chạy trốn như chuột.
Không ai là không sợ chết, đặc biệt là bắn chuẩn xác như này.
Trong đội quân của Lang Vương, rất nhiều người không hiểu, sao lại có thể có tay bắn tỉa như vậy.
Bọn họ chỉ nhìn thấy đồng đội tướng lĩnh chết, thậm chí còn cho rằng, mình gặp phải quỷ!
“Mọi người cẩn thận, có thần súng”.
“Giơ khiên, xông lên chiếm lấy tường thành”.
May mắn là hai vị tướng lĩnh tóc dài và đầu trọc không gặp phải viên đạn nào.
Đương nhiên bọn họ không biết, là Lôi Tuấn không muốn giết bọn họ mà thôi.
Nếu không, người đầu tiên chết chính là hai người này.
Binh sĩ trên tường thành gần như bắn hết tất cả viên đạn và mũi tên trong một lúc.
Cũng may cổng thành kiên cố, không dễ bị phá mở như vậy.
Bây giờ việc bọn họ phải làm chính là đợi đối phương tấn công lên tường thành, sau đó quyết một trận tử chiến.
Bên ngoài thành.
Cuộc tấn công đầu tiên của mười ngàn người này, có gần hai ngàn người bị bắn chết, trong đó bao gồm mười mấy tướng lĩnh, khiến cho đại đội hỗn loạn, cũng may tướng lĩnh tóc dài và đầu trọc chỉ huy xác đáng, tổ chức tấn công lần nữa.
Vô số móc xích sắt được treo móc lên đầu thành.
Người trên tường thành lập tức dùng đao chém xuống, nhưng móc xích sắt đó cứng chắc, khó mà bị chém đứt.
Thấy đội tiên phong của kẻ địch sắp giết lên tường thành.
“Đại Tuấn, Lôi Tuấn…”
Hạ U Nguyệt thấy tình hình chiến sự như vậy, cuối cùng không nhịn được hô gọi đại danh của anh.
“Công chủ U Nguyệt, nhớ tăng thêm tiền!”
Lôi Tuấn quay đầu cười, vứt súng dài, đưa tay tóm lấy đao.
Vụt một tiếng!
Đao lớn được rút ra, gạch đá vỡ nứt.
Lôi Tuấn giơ cây đao dài ba mét, trực tiếp vụt người nhảy xuống tường thành.
“Bốn cô gái Niên Hoa giết người trên tường!”
Lôi Tuấn còn chưa hạ xuống mặt đất đã hô lớn một tiếng mà không quay đầu lại.
“Tuân lệnh!”
Khi Lôi Tuấn hạ xuống mặt đất, đồng thời bốn mỹ nữ Niên Hoa đã treo lơ lửng trên tường ngoài thành.
Cơ thể bọn họ nhẹ như chim yến, một tay tóm lấy dây thừng, người giống như chim ưng, bay loạn khắp nơi trên tường thành.
Những chỗ bốn cô gái bay qua đều tay giơ đao chém.
Cùng với từng trận kêu thảm thiết.
Những người đang bò lên tường nằm mơ cũng không ngờ sẽ chết theo cách này?
Từ xưa đến nay, trong cuộc chiến công thành, binh sĩ bò lên tường sợ nhất là cung tên và tảng đá lớn.
Nhưng cách giết người theo kiểu treo lơ lửng ngoài tường để chém giết lại chưa từng nghe nói đến?
Tiếng kêu thảm không ngừng vang lên!
Từng xác chết liên tiếp đập xuống dưới thành.
Khiến cho những binh sĩ chuẩn bị bò lên tường vô cùng kinh sợ, thậm chí lập tức quên cả tấn công.
“Giết…a…”
“Cái gì? Là ai?”
“Mau tránh ra…a…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!