Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Vương Điện Hạ trở lại

Ở trước mặt người khác, Hạ U Nguyệt quen gọi anh là Đại Tuấn.

Cô dừng lại rồi nghiêm túc nói: “Tôi đã có được thông tin chính xác, Lang Vương cho Thái Lỗ hai mươi ngàn tinh binh, lúc này Thái Lỗ đang dẫn binh đến Dương Thành của tôi, anh nói… phải làm thế nào?”

“Đến thì đánh thôi!”, Lôi Tuấn tùy tiện nói.

“Đối phương có hai mươi ngàn quân, quân thủ thành của tôi có năm ngàn người, anh nói cho biết tôi phải đánh thế nào?”

“Với tôi thì đơn giản…”

Lôi Tuấn quay đầu, nghiêm túc nhìn Hạ U Nguyệt nói: “Vạn lạng vàng của cô, tôi có thể giúp cô giải quyết mọi vấn đề khó, hai mươi ngàn tinh binh mà thôi, thậm chí sớm muộn gì tôi cũng sẽ phá hang ổ của Lang Vương, nhưng tôi muốn hỏi cô, quân đội đến này cũng là binh sĩ nước Thiên Lang, cô muốn đánh thế nào?”

“Anh đúng là cuồng ngạo, nhưng tôi không hiểu ý của anh?”, Hạ U Nguyệt hiếu kỳ nói.

“Rất đơn giản, cô cần tôi giết bọn họ, hay là đơn thuần giúp cô đoạt lại quyền vị?”

“Giết? Hai mươi ngàn người đấy! Anh giết bằng cái gì?”

Soạt một tiếng…

Đao lớn dài ba mét được Lôi Tuấn giơ lên.

“Đương nhiên là bằng đao lớn của nước Thiên Lang cô!”, Lôi Tuấn cười nói.

Nhìn cây đao lớn này, Hạ U Nguyệt hơi hoảng hốt!

Cô ta ngẩn người, nói tiếp: “Cho dù anh có đao lớn, cho dù võ công của anh cái thế, nhưng quân thủ thành không thể ra khỏi thành ứng chiến, chúng ta giết hai mươi ngàn binh thế nào?”

“Tôi, cô, bốn cô gái Niên Hoa của tôi, thêm cả hai quỷ Thiên Địa, là đủ!”

Việc phải giết hai mươi ngàn người được nói ra từ miệng Lôi Tuấn lại như gió nhẹ mây trôi.

“Tôi thấy được”.

“Tôi có thể!”

Người khác không lên tiếng, hai quỷ Thiên Địa lại hô lên.

Hai quỷ này từ lúc thoát khỏi cái chết ở Tây Vực đã coi Lôi Tuấn thành thiên thần.

Bây giờ có thể tác chiến cùng với cô chủ và thiên thần, bọn họ thực sự vô cùng hưng phấn.

Còn bốn cô gái Niên Hoa của Lôi Tuấn đứng ở đó không lên tiếng.

Đối với bọn họ, trước nay không cần quyết sách, chỉ cần thực hiện mệnh lệnh của anh Tuấn là được!

“Không được, không được!”

Cuối cùng Hạ U Nguyệt vẫn thở dài, nói: “Cho dù chúng ta thực sự có thể giết được, nhưng tôi là công chủ của Thiên Lang, làm sao có thể chém giết hết binh tướng của mình? Tôi không làm được! Huống hồ… nước Thiên Lang cũng không còn bao nhiêu binh mã nữa, không thể giết quá nhiều!”

“Vậy thì dễ rồi!”

Lôi Tuấn lại giơ đao lớn lên, cuồng ngạo nói: “Con đao này của tôi được tạo ra để giết người, nếu cô bảo tôi dừng lại khi thích hợp, chỉ giết một số tướng lĩnh trong ngàn quân vạn mã, thì tăng thêm độ khó rồi... phải thêm tiền!”

Lời vừa được nói ra, bốn cô gái Niên Hoa liền trợn trừng mắt.

Thiên Quỷ và Địa Quỷ ngẩn người phát ra trận cười quái dị.

Duy chỉ có Hạ U Nguyệt lại có lòng muốn chết.

Cô ta không còn lời nào để đối lại, lại nhìn Lôi Tuấn, anh đứng trong gió hướng ra ngoài thành.

Bóng dáng cao lớn của anh, lại thêm cây đao lớn dài ba mét, thực sự giống như một thiên thần!

“Hú…”

“Hú, hú…”

Ba tiếng kèn hiệu lệnh vang lên, từ xa đến gần!

Ở nơi xa, khói bụi cuồn cuộn nổi lên như bão cát.

Mỗi một người trên tường thành đều biết đó là bụi đất dưới chân hai mươi ngàn binh mã.

Tiếng nước chảy càng lúc càng vang, càng lúc càng gần…

“Toàn quân chuẩn bị chiến đấu!”

Tướng quân Ô Ba bảo vệ thành chạy lên lầu canh gác, lớn tiếng hô lên.

“Kẻ địch đến rồi”.

“Mọi người cẩn thận”.

“Kiểm tra vũ khí…”

Từng tiếng hét lớn liên tiếp của lính canh khiến cả tường thành trở nên căng thẳng.

Năm ngàn quân hộ thành, chưa đến một ngàn người có súng, nhưng cũng là đồ bình thường hơi lỗi thời.

Rất nhiều binh sĩ giống như Hạ U Nguyệt, vẫn dùng cung tên đối phó từ xa.

Nhiều người lại sử dụng đao lớn thương dài.

Rõ ràng là thời hiện đại, nước Thiên Lang sống sâu trong thảo nguyên xa xôi và lạc hậu, vẫn dừng lại ở thời cổ đại.

Lôi Tuấn ngồi vững ở trên thành, tay cầm đao lớn không nhúc nhích.

Lúc này anh giống như một đại tướng quân thời cổ đại.

Bốn cô gái Niên Hoa, và cả hai quỷ Thiên Địa cũng đứng sát tường thành.

Mỗi người bọn họ đều tỏ ra rất kích động, chỉ cần Lôi Tuấn hạ lệnh một tiếng, bọn họ sẽ chém giết không hề do dự, kể cả chết trận trên sa trường, cũng tuyệt đối không có chút đáng sợ.

Lại nhìn Hạ U Nguyệt.

Cô ta tóm lấy cung sừng dê xinh đẹp trong tay, một bó mũi tên sau lưng, bím tóc nhỏ và cả dây ruy băng cùng bay phấp phới trong gió, cho dù là một cô gái gầy yếu, nhưng cũng hiên ngang dũng cảm.

“Hú…”

“Hú… hú…”

Lại là ba tiếng kèn hiệu lệnh, đại quân hai mươi ngàn người đã cách tường thành năm trăm mét.

Dưới tiếng lệnh của tướng quân Thái Lỗ, toàn quân dừng lại.

Đại quân hai mươi ngàn người này là tất cả tinh nhuệ của Thái Lỗ, hắn đã từng là tướng lĩnh siêu cấp của đại quân một trăm ngàn người, đáng tiếc tám mươi ngàn người đã chết trong tay Thiên Vương Thần Điện.

Tại sao bọn chúng lại dừng ở chỗ cách năm trăm mét?

Không phải là chiến thuật gì, chỉ đơn thuần là Thái Lỗ sợ mà thôi!

Lúc này, Thái Lỗ ngồi trên xe ngựa, vì hắn đã tàn phế nửa người, tạm thời không ngồi được trên lưng ngựa.

Phó tướng của Thái Lỗ là tướng quân tóc dài và tướng quân không có tóc.

Tóc dài và không có tóc chính là lông dài và đầu trọc.

Hai tướng quân này là lão tướng của nước Thiên Lang, bọn họ vốn không muốn xâm phạm Hoa Hạ, càng không muốn đối đầu với Thiên Vương Thần Điện, bây giờ đến tấn công Dương Thành, càng không muốn đối diện với con dân của mình.

Nhưng người làm lính phải phục tùng mệnh lệnh.

Tóc dài và đầu trọc không còn lựa chọn!

“Tướng quân tóc dài, tướng quân đầu trọc”.

Thái Lỗ dựa vào xe ngựa, sắp chết nhưng vẫn tỏ vẻ mặt cuồng ngạo.

“Có mạt tướng!”

Tướng quân tóc dài và đầu trọc lập tức chắp tay ôm quyền.

“Hai người các anh, mỗi người dẫn năm ngàn binh mã lập tức công hạ Dương Thành, không được có sai sót”.

Với Thái Lỗ, canh phòng của Dương Thành không đáng lo, điều hắn lo lắng nhất vẫn là những cao thủ đó.

“Đại tướng quân à!”

Tướng quân tóc dài lớn tiếng nói: “Chúng tôi thực sự… phải công đánh binh sĩ của mình, con dân của mình sao?”

“Bớt nói thừa đi, chống lại Lang Vương thì phải giết”, Thái Lỗ tức giận nói.

“Đại tướng quân, một đi không thể quay đầu đâu!”, tướng quân đầu trọc cũng lên tiếng khuyên nhủ.

“Khốn khiếp!”

Thái Lỗ ngồi thẳng người, lớn tiếng quát: “Hai người các anh nhanh chóng dẫn binh công đánh, nếu không đánh hạ được, cho dù tôi không giết các anh, Lang Vương cũng tuyệt đối sẽ không tha cho các anh, mau đi đi…”

“Tuân lệnh!”

Tướng quân tóc dài và đầu trọc bất lực lắc đầu, nhưng vẫn phải làm theo.

“Các tướng sĩ, xung phong theo tôi…”

“Các mãnh sĩ, công hạ Dương Thành…”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!