Bốn cô gái Niên Hoa cũng là những người cơ khổ như thế.
"Đông Duyệt, chúng ta cứu nơi này được không?", Lôi Tuấn thản nhiên hỏi.
"Tôi nghe theo anh Tuấn", Đông Duyệt cười nói.
"Cô không sợ chết à?"
"Không sợ, được chết vì anh Tuấn là niềm vinh hạnh của Đông Duyệt".
Cô gái khoảng hai mươi tuổi này từng giết vô số người, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sống vì bản thân.
"Đúng là một cô gái tốt".
Lôi Tuấn không biết phải nói gì nữa, nhanh chóng quay trở về chỗ ở.
...
"Anh đi đâu vậy?"
Vừa nhìn thấy Lôi Tuấn, Hạ U Nguyệt đã bước tới hỏi.
"Tôi đi loanh quanh bên ngoài", Lôi Tuấn cười nói.
"Đại Tuấn!", Hạ U Nguyệt cố ý hô to lên.
Lôi Tuấn rất thông minh, lập tức biết là có vấn đề.
Anh nhìn vào trong sảnh, thấy một người phụ nữ trung niên và một đứa nhóc ngồi ở đó.
"Tôi không thành vấn đề", Lôi Tuấn gật đầu với Hạ U Nguyệt.
"Mẹ, em trai".
Hạ U Nguyệt lập tức khoác tay Lôi Tuấn, kéo anh tới trước mặt hai người kia.
"Đây là người yêu của con, tên là Đại Tuấn. Anh ấy sẽ giúp chúng ta".
"Chào cô, chào em, cháu là Đại Tuấn".
Lôi Tuấn rất thông minh, lập tức gật đầu nói theo.
"Nhìn qua cũng biết là một người tài giỏi rồi".
Bà mẹ hơn năm mươi tuổi này vốn là hoàng hậu, nhưng hôm nay lại mặc thường phục, trông rất giản dị.
"Cô khách sáo rồi", Lôi Tuấn hơi lúng túng.
"Đại Tuấn... Cậu có thể cứu bọn tôi thật sao?"
Vốn là hoàng hậu, nhưng không biết vì sao bà ấy lại quỳ xuống với Lôi Tuấn.
"Mẹ!"
"Cô!"
Hạ U Nguyệt và Lôi Tuấn bước tới đỡ bà ấy.
"Xin hãy nghe tôi nói hết".
Dù sao cũng là hoàng hậu, bà ấy chỉ nhìn thôi cũng biết Lôi Tuấn không phải người yêu của Hạ U Nguyệt.
Nhưng bà ấy cũng biết, người đàn ông này không đơn giản chút nào.
"Nếu cậu có thể cứu được nước Thiên Lang, cả nhà họ Hạ sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho cậu. Nếu cậu không thể, hoặc là không chịu cứu, tôi cầu xin cậu hãy đưa U Nguyệt đi, con bé đã cố gắng rất nhiều rồi".
Những lời nói ấy vô cùng rõ ràng.
Trên mặt hoàng hậu đã chan chứa nước mắt.
Hạ U Nguyệt dùng sức nâng mẹ mình lên, cũng rơi nước mắt nói: "Mẹ, con không đi đâu. Nhưng mẹ yên tâm, cho dù Đại Tuấn không giúp đỡ, con cũng có thể cứu được nước Thiên Lang".
Lôi Tuấn chứng kiến cuộc đối thoại của hai mẹ con họ, cũng nghe rõ rành mạch.
Ít nhiều gì thì hai người họ cũng có hiềm nghi dùng khổ nhục kế, nhưng chiêu này vừa hay có tác dụng với Lôi Tuấn.
"Haizz..."
Lôi Tuấn thở dài.
Anh mỉm cười nói: "Mọi người yên tâm, Hạ Bính không chết, tôi sẽ không đi".
"Nói phải giữ lời, ai nói dối người nấy là chó!"
Hạ U Nguyệt còn đang thút thít đột nhiên hô to.
"Ha ha..."
Lôi Tuấn cười tự giễu: "Quả nhiên là khổ nhục kế!"
"Giết Hạ Bính, chỉ dựa vào anh ấy hả?"
Hai mẹ con đang vui mừng thì vị hoàng tử nhỏ lại tạt cho một gáo nước lạnh.
Cậu nhóc này khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trông rất đẹp trai, chẳng qua là kiến thức hơi hạn hẹp.
"Sao hả? Cậu không tin à?", Lôi Tuấn cười nói.
"Đương nhiên là tôi không tin rồi. Tôi nghe nói anh bị khiêng về đây, có khi nào anh là kẻ lừa đảo không?"
"Không được nói lung tung!"
Hạ U Nguyệt vội vàng nói: "Anh Đại Tuấn tới là để giúp chúng ta".
"Đại Tuấn? Tên thì hay đấy, sợ là vô dụng thôi".
"Cậu tên gì?"
Lôi Tuấn tiến lên, cúi người nhìn tiểu hoàng tử.
"Bản vương là Hạ Mãn, làm sao?"
"Em vợ, lại đây..." Lôi Tuấn nở nụ cười quái gở.
"Đừng gọi bừa, tôi chưa đồng ý gả chị gái tôi cho anh đâu", Hạ Mãn vẫn tỏ ra khinh thường.
"Cậu có dám theo tôi về phòng không?"
"Sao? Muốn luyện vài đường à?"
"Có gan thì tới đây".
Dứt lời, Lôi Tuấn đi về phía cầu thang.
"Đại Tuấn, vết thương của anh chưa khỏi, đừng làm bậy".
Hạ U Nguyệt không hiểu cho lắm, đuổi theo nói.
"Để tôi rèn luyện cậu ấy cho cô, chưa biết chừng tương lai cậu ấy sẽ trở thành quốc vương của nước Thiên Lang ấy chứ".
"Anh không được làm ẩu!"
"Tôi sẽ kiểm soát mà, anh rể đánh em vợ là chuyện bình thường".
Dứt lời, Lôi Tuấn cười ha ha đi lên tầng trên.
Tiểu hoàng tử ngạo mạn cũng đi theo thật.
"Anh rể đánh em vợ là như thế sao?"
Hạ U Nguyệt bỗng thấy lơ mơ, cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói ra được.
...
"Ai da, đừng đánh nữa".
"Ôi mẹ ơi... Đau chết mất..."
"Tôi là hoàng tử, anh dám đánh tôi?"
"Không dám, không dám, xin hàng..."
"Tôi đồng ý gả chị gái tôi cho anh, đừng đánh nữa, a a a..."
"Hu hu hu..."
...
Trong phòng Lôi Tuấn vang lên những tiếng cầu xin, gào thét, khóc lóc...
Dưới tầng một, hoàng hậu lo lắng nhìn Hạ U Nguyệt.
Hạ U Nguyệt thì lại cười tươi, có vẻ rất hài lòng.
Đông Duyệt ở bên cạnh thì cười xấu xa.
Anh Tuấn đúng là đỉnh của chóp!
Còn chưa vào nhà họ Hạ, chưa cưới công chúa nước Thiên Lang, chưa phải chủ nhân của ngôi nhà này, mà đã dạy dỗ con trai người ta ngay ở nhà họ Hạ rồi.
Điều mấu chốt ở đây là, tiểu hoàng tử Hạ Mãn ấy có lẽ sẽ thật sự trở thành quốc vương!
"Mẹ, chị, cứu mạng!"
Sau khi bị dạy cho một bài học, Hạ Mãn khóc lóc chạy xuống.
Hoàng hậu rất thấp thỏm, nhưng không tỏ ra ngoài.
Trên mặt Hạ U Nguyệt lại ngập tràn vẻ đắc ý, càng ngày cô ta càng cảm thấy Lôi Tuấn thú vị.
"Chị, chị tìm ai về vậy hả? Nói đánh là đánh, ui chao..."
Hạ Mãn đang định ngồi xuống thì cảm thấy nhói đau, thế là lại nhảy cẫng lên.
"Anh ấy đánh em thật hả?", Hạ U Nguyệt cười hỏi.
"Chẳng lẽ còn không nhìn ra được sao? Đánh ác luôn ấy chứ!", Hạ Mãn nói với vẻ mặt mếu máo.
"Đánh bằng cái gì?"
"Một cành cây ngoài cửa sổ".
"Đáng đời!"
Hạ U Nguyệt cười rạng rỡ: "Chẳng phải em tự nhận là bốn sao của mình lợi hại lắm sao? Bây giờ biết sợ rồi chứ? Anh ấy còn nương tay đấy, nếu không thì đã ném em ra ngoài cửa sổ rồi".
"Được rồi, em thừa nhận là gã này không tệ", Hạ Mãn bỗng đổi giọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!