Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Vương Điện Hạ trở lại

Tiêu Hải Phong chưa chết.

Nhưng hắn ta biến thành kẻ điên.

Sau khi bị thương nặng, hắn ta bị đưa về thành phố trong thành phố của nhà họ Tiêu.

Cậu Khôn vẫn nằm trong viện điều dưỡng, bên cạnh hắn có thêm một chiếc giường!

Lôi Tuấn không để họ chết, bọn họ muốn chết cũng không được.

Nhà họ Tiêu hỗn loạn.

Vệ sĩ cấp dưới bỏ chạy phần lớn, chỉ còn lại hai ngàn người!

Gia chủ Tiêu Hoành Vũ nổi giận nhảy lên như sấm.

Hai cậu con trai đều sống dở chết dở, lại mất đi binh quyền, ông ta biết nhà họ Tiêu sắp thất bại rồi.

Nhưng Tiêu Hoành Vũ vẫn không phục.

Ông ta tự cho rằng trong tay mình còn có một con át chủ bài.

“Lôi Tuấn, điện chủ Lôi, mày đợi đấy cho tao!”

Tiêu Hoành Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tất cả mọi thứ hiện nay nhà họ Tiêu có được tuyệt đối không thể tan vỡ trong tay một tên Lôi Tuấn bị từ bỏ đó.

Ba vị lãnh đạo cấp cao của phủ tổng thống vô cùng biết điều.

Sau khi tước bỏ binh quyền của Tiêu Hải Phong, lập tức bổ nhiệm Lôi Ngạo Phong là trưởng quan thứ năm.

Với phủ tổng thống thì vẫn là chuyện tốt.

Lôi Tuấn là điện chủ, vậy Lôi Ngạo Phong thay thế Tiêu Hải Phong ở lại sở tác chiến, tính ra… Lôi Tuấn cũng có quan hệ với sở tác chiến.

Như vậy, phủ tổng thống Hoa Hạ và Thiên Vương Thần Điện trở thành bạn bè.

Đại chiến Nam Vực sắp xảy ra, có mối quan hệ này, tìm Thiên Vương Thần Điện xin giúp đỡ cũng coi như có lý do ổn thỏa.

Cửa lớn phía Nam thủ đô, chiến sự đã ngừng.

Tiêu Hải Phong ngã xuống, đương nhiên Nam Thiên Vương sẽ không tấn công nữa, nhưng hắn cũng không rút binh.

Vì nhà họ Tiêu vẫn chưa bị tiêu diệt.

Cuộc báo thù thực sự của nhà họ Lôi mới vừa bắt đầu…

“Khởi bẩm điện chủ, quân đội… rút rồi!”

Hổ Soái sải bước lớn đi vào trong sảnh đường, nhìn Lôi Tuấn lớn tiếng nói.

“Xem ra, anh cả của nhà họ Lôi đã trở thành lãnh đạo cấp cao của phủ tổng thống rồi”.

Lôi Tuấn hiểu ra, châm một điếu thuốc, nhìn người nhà họ Lôi.

“Điện chủ, hay là tôi dẫn đội Hổ vệ, trực tiếp tiêu diệt nhà họ Tiêu!”

Hổ Soái nóng lòng đánh trận, không thể nhẫn nại nói.

“Không vội, để các anh em nghỉ ngơi cho tốt, cho nhà họ Tiêu thêm cơ hội”.

Lôi Tuấn nói xong, đứng lên quyết định về phòng nghỉ ngơi.

“Ông chủ, ông chủ à…”

Quản gia xông vào, lớn tiếng hét: “Quân đội của nhà họ Tiêu rút rồi, không còn lại một ai”.

“Bố ơi, bác cả!”

Lôi Ngạo Nghiệp xông vào sát theo sau vô cùng hưng phấn nói: “Tin mừng quan trọng, ha ha ha ha… anh cả của con về rồi, anh đưa binh về, mặt mày rạng rỡ”.

“Vãi, không ra sao!”

Hổ Soái khinh bỉ lắc lư người đi ra.

Anh ta không có hứng thú với việc của nhà họ Lôi. Tạm thời không còn chiến sự, bèn đi thông báo cho cấp dưới nghỉ ngơi.

“Bố ơi, chú ơi, vợ ơi, chú hai, em gái…”

Lôi Ngạo Phong mặc trang phục tướng lĩnh mới tinh hô gọi, ngẩng đầu sải bước rộng đi vào.

Đi vào cùng với anh ta còn có đội hộ vệ toàn hoàn mới.

Lôi Ngạo Phong đắc ý, các hộ vệ tỏ ra rất căng thẳng, thỉnh thoảng bọn họ nhìn ra bên ngoài cửa, vì khi vừa nãy đi vào, bọn họ nhìn thấy đội đại binh nhìn chằm chằm bọn họ như hổ đói, trong lòng rất không có tự tin.

“Con trai à, con con con… thực sự lên chức rồi?”, Lôi Chấn ngồi trên xe lăn kích động hỏi.

“Đúng thế thưa bố, mấy câu nói của chú ba đã… chú ba đâu?”

Lôi Ngạo Phong không nhìn thấy Lôi Tuấn, anh ta rất nhớ đến.

Hôm nay nhà họ Lôi chuyển bại thành thắng, mình lại thành trưởng quan thứ năm!

Tất cả mọi thứ đều là chú ba mang đến, phải quỳ xuống tạ ơn.

“Tuấn… đi nghỉ ngơi rồi!”

Lôi Chấn gọi con trai đến phía trước, ngắm kỹ một lượt, nước mắt ngắn dài nói: “Rạng rỡ tổ tông, rạng rỡ tổ tông… nhà họ Lôi trở mình đều là nhờ vào phúc của Lôi Tuấn!”

“Ngạo Phong, nhìn cháu thật đẹp trai”.

Gia chủ Lôi Long nhìn thấy lãnh đạo cấp cao nhà mình, cười sắp lệch cả hàm.

“Ông xã à, em đang nằm mơ sao?”

“Anh cả, nhà họ Tiêu xong đời rồi à? Chúng ta không sao rồi sao?”

Người nhà họ Lôi hoan hô vui mừng, duy chỉ có Lôi Song ngồi trên ghế không tỏ ra vui mừng.

“Thực sự hy vọng, mọi người có thể hối cải, anh Tuấn… quá khó rồi!”

Lôi Song đứng lên, tự lẩm bẩm ném lại một câu, cũng quay về phòng nghỉ ngơi.

Người nhà họ Lôi liền yên lặng.

Tiếp theo đó là tiếng thở dài…

“Anh cả, Ngạo Phong, Ngạo Nghiệp, và cả hai người…”

Gia chủ Lôi Long nhìn quanh một vòng, nghiêm túc nói: “Nhà họ Lôi chúng ta nợ Lôi Tuấn quá nhiều quá nhiều, tôi nghĩ thế này, đợi sau khi tiêu diệt nhà họ Lôi, để Lôi Tuấn làm gia chủ, mọi người thấy thế được không?”

“Tôi đồng ý!”, Lôi Chấn lên tiếng đầu tiên.

“Vậy thì tốt quá rồi, chú ba là điện chủ của Thiên Vương Thần Điện!”, Lôi Ngạo Phong lập tức nói hùa theo.

“Con đồng ý”.

“Con cũng đồng ý”.

Hai chị dâu của Lôi Tuấn đều vui vẻ.

“Xí!”

Duy chỉ có Lôi Ngạo Nghiệp ngông nghênh khinh thường nói: “Theo con thấy, mọi người đều là kẻ ngốc, chú ba có thân phận gì? Có mấy trăm ngàn binh sĩ, giàu hơn cả một nước! Trong mắt mọi người, nhà họ Lôi rất tuyệt, trong mắt người ta… còn không bằng rác rưởi”.

“Năm đó mọi người tuyệt tình như vậy, mọi người còn nhớ không?”

“Huống hồ, nhà họ Lôi hiện tại còn có bao nhiêu tiền? Vãi!”

Lôi Ngạo Nghiệp nói một hồi như hất từng gào nước lạnh.

Người nhà họ Lôi quay sang nhìn nhau, tất cả hổ thẹn cúi đầu.

Đúng thế!

Nhà họ Lôi nợ Lôi Tuấn quá nhiều…

Có hai chiếc xe chống đạn đỡ dừng lại bên ngoài tường nhà họ Lôi.

Trưởng quan thứ ba và trưởng quan thứ tư của phủ tổng thống sở tác chiến Hoa Hạ xuống xe dưới sự bảo vệ của hộ vệ.

“Cấm lại gần!”

Lập tức một hàng đại binh vác súng ống bao vây bọn họ.

“Làm gì vậy làm gì vậy?”

“Không được làm bừa…”

Đội hộ vệ lập tức căng thẳng.

“Các anh em, đừng hiểu lầm, ha ha ha ha…”

Trưởng quan thứ tư lập tức bảo hộ vệ hạ súng xuống, tiến lên hai bước, cười ha ha nói: “Chúng tôi đều là người của phủ tổng thống thủ đô, đặc biệt đến đây bái kiến điện chủ Thiên Vương Thần Điện”.

“Điện chủ đang nghỉ ngơi, không được sự cho phép, cấm lại gần!”

Một binh sĩ ngẩng cao đầu, trong mắt anh ta, thân phận vốn không là gì.

“Chuyện gì vậy?”

Lang Soái lắc cơ bắp, chậm rãi đi ra.

“Báo cáo Lang Soái, hai người này muốn gặp điện chủ”, binh sĩ lập tức nói.

“Các anh… là ai?”, Lang Soái cười quái dị hỏi.

“Vị trưởng quan này, tôi là trưởng quan thứ tư của phủ tổng thống, anh ta là trưởng quan thứ ba, còn cả Lôi Ngạo Phong vừa về không lâu, bây giờ là trưởng quan thứ năm của phủ tổng thống!”

“Ồ… đợi đi!”

Lang Soái châm một điếu thuốc cười ha ha nhả khói.

“Chúng tôi, đợi sao?”

Trưởng quan thứ ba nóng ruột, tiến lên nói: “Cho dù là điện chủ của Thiên Vương Thần Điện, trong thủ đô của chúng tôi, chúng tôi đích thân đến gặp, lại bảo chúng tôi đợi, thật chẳng ra sao!”

“Không muốn đợi thì cút”, Lang Soái không khách sáo nói.

“Hồn xược!”

Trưởng quan thứ ba giữ chức vụ quan trọng, đâu có từng phải chịu ấm ức như này?

Lạp lạp lạp…

Một đội binh sĩ lập tức tiến lên.

Binh sĩ vừa nãy trực tiếp dí họng súng vào đầu của trưởng quan thứ ba.

“Đừng kích động đừng kích động…”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!