Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Vương Điện Hạ trở lại

Biệt thự nhà họ Lôi.

"Anh Lôi, có tin từ Thiên Hoa, tất cả đều ổn thỏa cả rồi".

Nữ thư ký Tiểu Vy vẫn luôn kè kè bên chiếc máy tính, mỉm cười nói với Lôi Tuấn.

"Tốt!", Lôi Tuấn mỉm cười.

"Anh Tuấn, anh Tuấn".

Mặt sẹo hăm hở lao vào, hưng phấn nói: "Tiêu Hải Phong đích thân dẫn quân, thua rồi là chạy trốn. Có tin báo rằng hắn đang triệu tập quân đội chính quy, xem ra là định đánh cược lần cuối cùng".

"Ngon, nhà họ Tiêu không để lại đường lui cho mình nữa rồi".

"Không sai, nhà họ Tiêu điên rồi".

"Thôi, tôi cũng chơi chán rồi, đánh đi!"

Lôi Tuấn đứng lên. Anh ở nhà nhiều ngày lắm rồi, cuối cùng cũng quyết định hoạt động tay chân.

"Anh Tuấn, Tùng Lâm Hổ tới rồi".

Xuân Hân đi từ ngoài vào, cung kính nói.

"Có bao nhiêu người tới?", Lôi Tuấn hỏi.

"Năm trăm, Hổ Soái đích thân dẫn đội".

"Đủ rồi".

Lôi Tuấn lắc cổ, nói to: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta về nhà".

"Về nhà? Về đâu hả anh?"

Lôi Song không hay nói nhiều, lúc này mới tò mò hỏi.

"Đương nhiên là về nhà họ Lôi rồi", Lôi Tuấn cười nói.

"Nhưng nhà họ Lôi... đã đoạn tuyệt quan hệ với anh rồi mà?"

"Bây giờ nhà họ Lôi là của anh. Đi thôi em, nhà họ Lôi cũng là của em nữa".

"Ồ", Lôi Song khẽ gật đầu.

...

"Hắc Hổ Nam Vực bái kiến Điện Chủ".

"Đội Tùng Lâm Hổ bái kiến Điện Chủ".

Lôi Tuấn vừa ra cửa, năm trăm cao thủ của Nam Vực đã quỳ một gối xuống với anh.

"Tốt, đứng lên đi", Lôi Tuấn cười nói.

"Cảm ơn Điện Chủ".

Hắc Hổ chính là Hổ Soái, anh ta và cả đội đứng lên.

Anh ta chính là chiến tướng thứ hai của Nam Thiên Vương, mặc dù số lượng cấp dưới không có nhiều, nhưng tất cả đều là cao thủ sáu sao, khả năng chiến đấu rất mạnh, có thể lấy một địch trăm.

Hổ Soái là một người với làn da đen, lực lưỡng như một con gấu.

"Hắc Hổ, lâu rồi không gặp".

Lôi Tuấn tiến lên, vỗ vào vai Hắc Hổ.

"Điện Chủ, được đi theo bảo vệ anh chính là niềm vinh hạnh của Hắc Hổ. Bất kể gặp được kẻ địch mạnh thế nào, trừ khi năm trăm người đằng sau chết hết, nếu không, chúng tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước".

Hổ Soái ngẩng cao đầu, đứng thẳng người, tay chắp sau lưng, giọng nói to rõ như tiếng sấm.

"Tốt! Không hổ là đại tướng của Thiên Vương Thần Điện!"

Lôi Tuấn đưa một điếu xì gà cho Hắc Hổ. Hắc Hổ nhận lấy, vẻ mặt vui mừng.

"Về nhà!", Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.

...

Nhà họ Tiêu còn chưa triệu tập đủ lính tinh nhuệ thì Lôi Tuấn đã hành động trước rồi.

Lúc này ở nhà họ Lôi, đội ngũ Tùng Lâm Lang bỗng trở nên bận rộn.

Tất cả mọi người ngừng nghỉ ngơi, kiểm tra lại trang thiết bị, rồi lại kiểm tra dáng vẻ và cách ăn mặc cho nhau, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa hồi hộp...

"Làm cái gì vậy hả?", Lôi Ngạo Phong lẩm bẩm nói.

Trong biệt thự, người nhà họ Lôi đều tỏ ra khó hiểu.

"Chẳng lẽ bọn họ lại đánh tới nhanh thế hả?", Lôi Chấn ngồi trên xe lăn, hốt hoảng nói.

"Không thể nào, quân đội chính quy hành động thì làm gì có chuyện không nghe thấy động tĩnh gì được", gia chủ Lôi Long nói.

"Anh cả, hay là anh ra ngoài xem đi".

Lôi Ngạo Nghiệp bắt đầu căng thẳng, lên tiếng đề nghị Lôi Ngạo Phong.

"Chuyện này... lạ lắm".

Lôi Ngạo Phong là quân nhân, anh ta có thể nhìn ra được rằng đám lính bên ngoài không phải đang sợ hãi, mà là đang hồi hộp. Nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn họ thì chẳng giống sắp phải đi đánh trận gì cả.

"Chuyện gì thế hả? Hình như bọn họ... đang chuẩn bị đi đón ai đó", Lôi Ngạo Phong lại lên tiếng.

"Đón ai?", Lôi Ngạo Nghiệp hỏi.

"Chẳng phải Lang Soái là chỉ huy sao? Lẽ nào còn ai có địa vị cao hơn tới đây?", Lôi Long cũng cảm thấy hưng phấn.

"Chẳng lẽ là... Nam Thiên Vương đích thân tới đây?"

Lôi Chấn ngồi trên xe lăn, từ lâu đã nghe nói tới tiếng tăm của Nam Thiên Vương rồi, ông ta vẫn luôn muốn gặp một lần.

"Không thể thế được!"

Lôi Ngạo Phong hiểu biết rõ về Thiên Vương Thần Điện, anh ta lẩm bẩm: "Nam Thiên Vương trấn thủ ở Nam Vực, không thể đích thân tới được. Huống chi Lang Soái cũng đã nói rồi, đối với bọn họ, bảo vệ nhà họ Lôi chỉ là một nhiệm vụ đơn giản".

"Lạ thật..."

"Thật khó hiểu..."

...

Trong lúc người nhà họ Lôi thắc mắc khó hiểu, Lôi Tuấn đã đi tới ngoài cửa.

"Hôi Lang bái kiến Điện Chủ!"

Lang Soái biết tin và dẫn người ra ngoài đón. Anh ta quỳ xuống đất, trông vô cùng kích động.

"Hôi Lang, làm tốt lắm, tôi sẽ ghi công cho anh", Lôi Tuấn cười hào sảng.

"Được cống hiến sức lực cho Điện Chủ là Hôi Lang cảm thấy vinh hạnh rồi".

"Đứng lên rồi nói".

"Tuân lệnh!"

Hôi Lang giữ chức Lang Soái, nhưng vẫn không nén được sự hưng phấn.

Anh ta đứng lên, nhận một điếu xì gà từ tay Lôi Tuấn, sau đó đi theo đằng sau.

Hôi Lang là Lang Soái, Hắc Hổ là Hổ Soái.

Hai vị đại tướng dưới tay Nam Thiên Vương đi song song với nhau, hai nắm đấm chạm vào nhau, vẻ mặt ai cũng rất hưng phấn.

Lôi Tuấn ngẩng cao đầu, dẫn Lôi Song bước vào.

Vào đến bên trong, ngoài những người lính đang đứng gác bên ngoài, đội quân với tư trang chỉnh tề kia đồng loạt quỳ xuống đất. Tất cả đều dồi dào tinh thần, trông rất là phấn chấn.

"Đội quân Tùng Lâm Lang bái kiến Điện Chủ! Thiên Vương Thần Điện, Điện Chủ Thiên Thần!"

Tiếng hô hào vang dội.

Cả tòa biệt thự của nhà họ Lôi như rung lên nhè nhẹ.

"Các anh em vất vả rồi, đứng lên đi, cứ như bình thường là được", Lôi Tuấn cười nói.

Anh nói không lớn tiếng cho lắm, nhưng lại xuyên thấu toàn bộ mọi ngóc ngách của nhà họ Lôi.

"Cảm ơn Điện Chủ".

Lại là một tiếng hô đồng thanh, tất cả binh lính đứng lên, động tác đều tăm tắp.

Soạt, soạt...

Binh lính của Tùng Lâm Lang lập tức chắp tay ra sau lưng, ai ai cũng ăn mặc trang nghiêm, đầu ngẩng thật cao.

Đối với mỗi một người lính, được chiến đấu với Điện Chủ chính là niềm vinh quang tối cao.

"Hôi Lang, anh chỉ huy tốt đó", Lôi Tuấn vừa cười vừa nói.

"Cảm ơn Điện Chủ đã khen", Lang Soái nói với vẻ mặt đắc ý.

"Mở cửa!"

"Tuân lệnh!"

Hai người lính mở cửa biệt thự nhà họ Lôi ra.

Người nhà họ Lôi đứng trong phòng đều rướn cổ ra nhìn...

Vừa rồi, giọng nói của Lôi Tuấn đã vang ra khắp nhà họ Lôi.

Người nhà họ Lôi đã ngây ra như phỗng rồi.

Bọn họ không thể tin được vào tai mình, cho dù đã nhìn qua cửa sổ và trông thấy Lôi Tuấn, nhưng không ai có thể tưởng tượng ra được địa vị của Lôi Tuấn phải cao đến mức nào.

Lang Soái cung kính, cả đội quân hồi hộp.

Người mà cả đội ngũ ra đón chính là Lôi Tuấn!

Bọn họ gọi anh là Điện Chủ!

Điện Chủ nào đây?

Điện Chủ... của Thiên Vương Thần Điện?!

Khác với dáng vẻ ngơ ngác của người nhà họ Lôi, Lôi Tuấn bình tĩnh bước vào nhà.

Người nhà họ Lôi lập tức né tránh, ai cũng cứng ngắc như một kẻ ngốc.

Lôi Tuấn đi thẳng tới vị trí gia chủ ở giữa đại sảnh.

Anh xoay người, ngồi xuống chỗ đó.

Một người có vết sẹo trên mặt rảo bước tới, đứng ở bên trái phía sau Lôi Tuấn.

Bốn cô gái xinh đẹp lẳng lặng đi tới, chia ra đứng sau anh.

Hổ Soái ở phía trước, Lang Soái ở phía sau.

Hai chỉ huy cung kính đi tới, đứng ở hai bên đằng trước.

Tôi tớ của nhà họ Lôi đều tránh đi thật xa.

Các chủ nhân nhà họ Lôi nhìn nhau...

Bọn họ chẳng hiểu ra sao, chỉ biết chia ra đứng theo vai vế ở một bên.

Không ai lên tiếng, cả căn phòng rộng lớn lặng ngắt như tờ.

"Nhà họ Lôi... không đáng gì cả".

Cuối cùng, Lôi Tuấn ngồi trên cao cảm thán một câu.

Nhưng không ai hiểu anh nói thế là có ý gì.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!