Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

"Bố ơi, con nhớ bố lắm!"

Lôi Tuấn vừa đối diện với máy tính là đã nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Niệm, sau đó là đến bà xã Hứa Phương Hoa của mình.

"Ha ha, cục cưng, bố cũng nhớ con".

Bất cứ lúc nào, chỉ cần gặp con gái mình, Lôi Tuấn luôn tươi cười hiền từ.

"Bố, bao giờ bố mới về?"

"Đợi mấy ngày nữa bố sẽ về và mang quà cho con".

"Cảm ơn bố, Tiểu Niệm ngoan lắm, còn nghiêm túc học tập nữa".

"Con giỏi quá, cố lên nhé!"

Nhìn thấy con gái mình, Lôi Tuấn chẳng còn phiền não gì nữa cả.

"Ông xã, anh vẫn ổn chứ?", Hứa Phương Hoa lo lắng hỏi.

"Mọi chuyện đều ổn, em thì sao?", Lôi Tuấn hỏi.

"Em ổn, tất cả đều tốt. Ông xã, anh làm gì cũng được, nhưng nhất định phải nhớ về nhà đó nha!"

Hứa Phương Hoa dần dần hiểu rõ thân phận của Lôi Tuấn, lúc nào cô cũng lo lắng cho chồng mình.

"Anh hứa sẽ về nhà với sự an toàn".

Dứt lời, Lôi Tuấn còn hôn Hứa Phương Hoa qua màn hình.

Hứa Phương Hoa né tránh, để lộ ra khuôn mặt bóng loáng của Kim Bưu.

"Đù!"

"Ha ha ha..."

Kim Bưu lập tức cười nói: "Anh Tuấn cứ yên tâm, tôi đã phát hiện ra vấn đề rồi. Khoảng thời gian này tôi để phu nhân và cô chủ nhỏ ở đảo Hồ Tâm, nơi này đảm bảo an toàn tuyệt đối.

"Làm tốt lắm!"

Lôi Tuấn cười thoải mái, nói: "Chắc hẳn là có không ít người tới Thiên Hoa nhỉ?"

"Chắc tầm hơn một trăm người", Kim Bưu đáp.

"Có sức uy hiếp gì không?"

"Anh Tuấn yên tâm, tất cả đều trong tầm kiểm soát, chỉ cần anh muốn là tất cả đều sẽ bay màu".

Bây giờ, Kim Bưu có sự tự tin tuyệt đối.

Bởi vì là trụ sở chính, thành Thiên Hoa có vô số cao thủ. Chỉ có mấy tên mật thám của nhà họ Tiêu mà thôi, chẳng là cái quái gì hết.

"Bàn Tử, đừng xử lý hết, để lại một, hai tên..."

Lôi Tuấn ngẫm nghĩ rồi nói: "Chi bằng thế này đi, cậu tìm một cô nàng diễn kịch, để nhà họ Tiêu tưởng rằng đã khống chế được người của tôi, dù sao sớm muộn gì tôi cũng phải công khai thân phận".

"Tôi thấy được đấy, anh còn căn dặn gì nữa không?", Kim Bưu tươi cười hỏi.

"Cậu ăn ít đi cho tôi nhờ!"

Dứt lời, Lôi Tuấn kết thúc cuộc gọi video.

...

Biệt thự nhà họ Tiêu.

Đội trưởng đội vệ sĩ Triệu Phàn giữ được nửa cái mạng, lết người bò vào cửa.

"Ông chủ, cuối cùng tôi cũng về được rồi".

Vừa bò vào phòng làm việc của Tiêu Hoành Vũ, Triệu Phàn đã gào khóc.

"Câm miệng lại cho tôi!"

Tiêu Hoành Vũ tức giận quát: "Mẹ kiếp, cậu còn có mặt mũi trở về à? Năm, sáu trăm người bị người ta tiêu diệt dễ dàng như thế, sao cậu không chết đi? Chẳng lẽ cậu là gian tế của Thiên Vương Thần Điện?"

"Ông chủ tha mạng, oan cho tôi quá!"

Triệu Phàn đảo mắt một vòng rồi hô to: "Bọn họ không giết tôi là để tôi nhắn lại với ông. Người nhà họ Lôi nói, bọn họ có quan hệ rất tốt với Thiên Vương Thần Điện, lần này mời Thiên Vương Thần Điện tới chính là để tiêu diệt nhà họ Tiêu".

"Đánh rắm!"

Tiêu Hoành Vũ đứng lên lên: "Nhà họ Lôi là cái thá gì, Thiên Vương Thần Điện thì có gì hơn người? Nơi này là thủ đô, cả thành phố này đều là của tôi, bọn chúng chán sống rồi!"

"Đúng đúng đúng, tôi cũng đã nói như thế..."

Triệu Phàn lập tức thêm mắm thêm muối, nói: "Lúc ấy tôi tỏ ra không phục, thái độ cũng giống hệt ông chủ vậy. Nhưng người nhà họ Lôi đã đánh cho tôi một trận, nói tôi là thằng ngu. Bọn họ nói... nói..."

"Nói cái gì?", Tiêu Hoành Vũ giáng một gậy vào đầu Triệu Phàn.

Ngay tức thì, Triệu Phàn chảy máu đầu.

Hắn bất chấp cơn đau, khàn giọng nói: "Người nhà họ Lôi nói, nhà họ Tiêu còn chẳng bằng cái rắm, Tiêu Hải Phong chỉ là rác rưởi, không biết dẫn binh đánh trận. Còn nữa, ông chủ, tôi phát hiện ra một bí mật, đó là..."

"Thằng khốn kiếp, nói mau lên!"

Tiêu Hoành Vũ giơ chân, đá Triệu Phàn bay ra ngoài.

Triệu Phàn đáng thương bò về, vừa bò vừa kêu to: "Cái thằng Lôi Tuấn ấy vốn chính là người của Thiên Vương Thần Điện, đám cấp dưới đã đánh cậu Khôn cũng thế. Lôi Tuấn nói, hắn sẽ bắt toàn bộ người nhà họ Tiêu tới cho chó ăn".

"A a a..."

Tiêu Hoành Vũ vẫn luôn rất kiêu ngạo, chưa từng phải hứng chịu cơn tức như thế này.

Ông ta lại điên cuồng đập phá, sau đó xách tên Triệu Phàn đang sống dở chết dở lên, đạp hắn bay về phía cửa sổ sát đất. May mà kính cửa chắc chắn nên không sao, nhưng Triệu Phàn thì lại ngất đi.

"Quả không nằm ngoài dự đoán của con".

Tiêu Hải Phong khá là tỉnh táo, cuối cùng hắn ta cũng mở miệng: "Bố phải bình tĩnh lại, tình hình đã rõ rồi. Nếu Lôi Tuấn là người của Thiên Vương Thần Điện thì tức là nhà họ Lôi đã bắt tay với Thiên Vương Thần Điện để đối phó với nhà họ Tiêu, như thế thì đã rõ đầu đuôi rồi, con có thể thoải mái chơi một vố lớn".

"Hải Phong, bên phía thành Thiên Hoa có tin gì không?"

Từ trước đến nay Tiêu Hoành Vũ luôn rất nham hiểm, không bao giờ làm chuyện gì mà mình không chắc chắn.

"Muộn nhất cũng chỉ một, hai ngày nữa thôi", Tiêu Hải Phong cười khẩy.

"Được, vậy thì chúng ta đánh! Cóc cần biết thằng Lôi Tuấn có thân phận thế nào, bên cạnh hắn có cao thủ, vậy liền để hắn sống thêm mấy ngày nữa. Tối nay con đi tấn công nhà họ Lôi lần nữa. Đợi đến khi bắt được nhược điểm của Lôi Tuấn, cho dù hắn là Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện thì bố cũng phải làm thịt nó!"

Nói xong những lời này, Tiêu Hoành Vũ nở nụ cười đắc ý.

"Bố yên tâm, Lôi Tuấn còn chẳng phải Thiên Vương nữa, cùng lắm chỉ là một tên tướng lĩnh tép riu thôi".

Tiêu Hải Phong dừng lại giây lát rồi nói như đinh đóng cột: "Vậy thì con sẽ nể mặt trưởng quan thứ hai, tối nay sẽ đích thân dẫn người tấn công nhà họ Lôi. Nếu vẫn không công chiếm được, con nhất định phải cử binh đi đánh".

"Đánh, đánh hăng vào!"

"Con hiểu, nhà họ Lôi thua là cái chắc rồi".

...

Thành phố số một của Hoa Hạ ngày một vắng vẻ lạnh lùng.

Lúc chạng vạng tối, hàng chục ngàn người mặc đồ đen cầm các loại vũ khí đi tới nhà họ Lôi.

Lúc này, nhà họ Lôi đã thay đổi nhiều lắm rồi.

Phụ nữ và người nhà đều ở các tầng trên, chỉ có bốn người đàn ông nhà họ Lôi là vẫn thủ ở dưới tầng một.

Trên một chiếc ghế ở gần cửa đại sảnh, Lang Soái đang ngáy khò khò.

Kể từ khi bố trí hệ thống phòng ngự xong xuôi, cái tên có danh hiệu là Tùng Lâm Lang này đã ăn một bữa no nê, còn uống loại rượu ngon mà nhà họ Lôi cất giữ nhiều năm, khao đám anh em của mình, sau đó lăn ra ngủ.

Anh ta ngủ mãi không tỉnh, khiến người nhà họ Lôi ở dưới tầng một cứ phải rón rén nhẹ nhàng.

"Rốt cuộc người này quá ngông cuồng, hay là có thực lực thật sự vậy?"

Lôi Chấn ngồi trên xe lăn, thì thầm nói.

"Hải Phong, rốt cuộc cậu ta có ổn không?"

Lôi Long vốn không có lòng tin gì cả, đã hỏi câu này không dưới mười lần rồi.

"Haizz..."

Lúc đầu, Lôi Ngạo Phong rất tin tưởng Lang Soái.

Nhưng tên này cứ ngủ mãi ngủ mãi, có vẻ rất vô tư yêu đời, chẳng lẽ bọn họ lợi hại là bởi vì có trang thiết bị xịn sao?

Nếu là thế thật thì rắc rối rồi.

Lúc này, cả thành phố đều rất vắng vẻ, rõ ràng là điềm báo cho thấy nhà họ Tiêu sắp có hành động lớn.

Chưa biết chừng đội quân của nhà họ Tiêu sắp tới rồi ấy chứ.

Nhà họ Tiêu mà công kích, cái gọi là Lang Soái và một ngàn người kia có thể là đối thủ của bọn họ được không?

"Em thì lại cảm thấy anh ta có bản lĩnh đấy".

Lôi Ngạo Nghiệp luôn cà lơ phất phơ đột nhiên mở miệng nói.

"Vì sao lại thấy như thế?", Lôi Ngạo Phong hỏi.

"Anh không cảm thấy phong cách của Lang Soái khá giống Lôi Tuấn sao?"

Lôi Ngạo Nghiệp thật sự cảm thấy Lang Soái có sự cao ngạo rất giống Lôi Tuấn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!