"Trời ạ, anh ta, anh ta..."
"Anh đại gia làm mưa làm gió trên khoảnh khắc Wechat ngày hôm qua?"
"Ôi, là thật luôn".
"Anh đại gia, chúng ta kết bạn đi!"
Trong phòng riêng, các cô gái đột nhiên kêu lên liên tiếp.
Cái gọi là con nhà giàu không hề ghê gớm như người bình thường nghĩ. Mấy chuyện kiểu như bố mẹ cho tiền rồi thích tiêu thế nào cũng được gần như là không tồn tại.
Những người ở trước mắt cùng lắm chỉ có khoảng một triệu tiền chu cấp hàng tháng.
Đương nhiên, những người nắm giữ quyền hành và công tác thật sự thì là một chuyện khác.
Những người mà Giang Tiểu Dao mời tới đa phần đều là con vợ bé.
Sự xuất hiện của Lôi Tuấn lập tức khiến mọi người sôi trào.
Vị đại gia tiêu hơn mười triệu một ngày này đủ để giành hết sự chú ý của mọi người.
Đám đàn ông còn coi như bình tĩnh, chỉ tỏ vẻ ghen ghét mà thôi.
Còn đám phụ nữ trông có vẻ sang trọng, nhưng thực tế chỉ có thể đào mỏ để kiếm tiền ấy thì lập tức ùa tới.
"Anh đại gia, sao anh lại tới đây?"
"Anh đại gia, rốt cuộc anh là ai vậy?"
"Ngồi đây, ngồi đây này..."
Một đống cô lôi lôi kéo kéo, khiến Lôi Tuấn chẳng hiểu ra sao.
Lôi Song - nhân vật chính trong vụ tiêu tiền ngày hôm qua, đang bị mấy người đàn ông vây quanh.
"Em Song Nhi, em có bạn trai chưa?"
"Tiểu Song, anh đó... Rốt cuộc là gì của cô?"
"Sao tôi không nhớ là cô có một anh trai tốt như thế nhỉ?"
Những người trong phòng riêng toàn là con cái của những gia tộc có mối quan hệ tốt với nhà họ Lôi, trên cơ bản đều quen biết Lôi Song.
Nhưng rốt cuộc anh đại gia này là ai?
"Được rồi, dừng lại, dừng lại..."
Thấy xung quanh trở nên rối loạn, là cậu hai của nhà họ Lôi, Lôi Ngạo Nghiệp lập tức kiểm soát tình thế.
Cuối cùng, Lôi Ngạo Nghiệp đứng ra dàn xếp, đám người đang kích động mới ngồi xuống.
Lôi Tuấn và Lôi Song cũng được được sắp xếp ngồi xuống.
"Mọi người, bình tĩnh lại nào".
Có vẻ cậu hai rất lành nghề với kiểu tụ tập như thế này.
"Cậu hai, anh đại gia này là ai?"
"Đúng đấy, anh ấy có quan hệ gì với nhà họ Lôi?"
"Cậu còn có người bạn giàu như thế này cơ à?"
Cho dù là kẻ có tiền thì cũng sẽ thấy tiền sáng mắt, dù sao, ai mà lại chê tiền cơ chứ.
Thế nên, mọi người đều cảm thấy hứng thú với Lôi Tuấn.
"Cậu ấy là ai?"
Cậu hai đắc ý chỉ vào Lôi Tuấn, cười nói: "Cậu ấy không phải người ngoài, tôi nói là mọi người biết ngay thôi. Cậu ấy là cậu ba của nhà họ Lôi chúng tôi, đi nhập ngũ nhiều năm mới trở về - Lôi Tuấn!"
Yên tĩnh!
Bầu không khí yên tĩnh ấy kéo dài nửa phút.
Trên mặt mọi người đều ngập tràn vẻ kinh ngạc.
"Không phải chứ, Lôi Tuấn? Năm đó..."
"Cậu ba nhà họ Lôi, người tranh giành bạn gái với Tiêu Bằng Khôn?"
"Chẳng phải tôi nghe nói cậu ta chết rồi sao?"
"Woa woa woa, thật luôn kìa!"
Sau một hồi xuýt xoa, có người nhận ra Lôi Tuấn.
Đến lúc này, mọi người càng cảm thấy hứng thú hơn. Không chỉ là vì chuyện Lôi Tuấn giàu nứt đố đổ vách như thế, mấu chốt là năm đó anh bị đuổi ra khỏi nhà vì Tiêu Bằng Khôn, bây giờ nhà họ Lôi trở về, Lôi Tuấn cũng quay về.
Chẳng lẽ... Lôi Tuấn định báo thù sao?
Đừng quậy nữa!
Cho dù Lôi Tuấn có nhiều tiền đến mấy thì cũng đâu thể là đối thủ của nhà họ Tiêu được?
Hiện giờ, nhà họ Tiêu hết sức lớn mạnh và ngông cuồng...
Trong cả thủ đô, thậm chí là trong cả Hoa Hạ, trên cơ bản là không có một ai có thể động tới nhà họ Tiêu.
Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng, nhưng Lôi Tuấn thì vẫn được chú ý tới.
"Mọi người, tôi biết mọi người đang suy nghĩ điều gì".
Lôi Tuấn châm một điếu thuốc, cười nhạt nói: "Lần này tôi về thủ đô, chủ yếu là để thăm Song Nhi, còn nhà họ Lôi làm gì cũng không liên quan gì đến tôi. Tạm thời tôi cũng không có hứng thú với nhà họ Tiêu mà mọi người đang nghĩ, nhưng nếu để tôi gặp được Tiêu Bằng Khôn, tôi cũng rất sẵn sàng đánh cho hắn một trận".
"Ha ha!"
"Ha ha".
"Hê hê hê..."
Lôi Tuấn vừa dứt lời, một tràng cười khiến người ta lúng túng hơn vang lên.
Rất hiển nhiên là bây giờ Lôi Tuấn phất lên rồi.
Những người ở nơi này đều sẵn sàng làm bạn với đại gia.
Nhưng anh lại dám phát ngôn ngông cuồng, đòi đánh Tiêu Bằng Khôn?
Về chuyện này, người khác không tiếp lời được.
Bất kể thế nào thì cũng chẳng có ai vì lấy lòng Lôi Tuấn mà đắc tội với nhà họ Tiêu.
"Các anh chị em, không nói mấy chuyện này nữa! Mọi người lâu ngày không gặp, uống một chén đi!"
Cuối cùng, Giang Tiểu Dao - người khởi xướng vụ tụ tập lần này cũng có cơ hội nói một câu.
"Nào nào nào, uống rượu..."
Cậu hai rất vô tư, lập tức hùa theo.
Cuối cùng, vụ tụ tập cũng vào chủ đề chính.
Ý của Giang Tiểu Dao là muốn hợp tác làm ăn với đám con nhà giàu này.
Nhưng Lôi Tuấn nhìn ra được, những người ở đây đều không phải là người có quyền quyết định.
Bọn họ đến đây tụ tập chủ yếu là để khoe khoang.
Bây giờ, sự chú ý bị Lôi Tuấn cướp đi, cách ăn mặc thì bị Lôi Song lấn át, vậy nên chuyện hợp tác gì đó đều chỉ qua loa cho xong. Sau một lượt rượu, mục tiêu lại biến thành Lôi Tuấn.
"Anh đại gia, chúng ta kết bạn Wechat đi!"
"Cả tôi nữa, tôi cũng muốn".
"Anh đại gia, bình thường anh thường đi đâu chơi?"
Mọi người tranh giành nhau, một lần nữa phớt lờ Giang Tiểu Dao.
Lôi Tuấn không từ chối bất cứ ai.
Mặc dù đám con nhà giàu này không có nhiều tác dụng cho lắm, nhưng khả năng tuyên truyền của bọn họ rất mạnh. Sớm muộn gì cũng có một ngày phải đối đầu với nhà họ Tiêu, về mặt vũ lực thì không cần đến bọn họ, nhưng trên phương diện làm ăn thì kiểu gì cũng cần bạn.
"Chi bằng thế này đi, để 'anh đại gia' mời mọi người đi quẩy nhé?"
Cậu hai cảm thấy nơi này nhàm chán từ lâu rồi, cuối cùng không nhịn được đề nghị.
Ngay tức khắc, mọi người hò reo hết cả lên.
Lôi Tuấn đứng lên, nói với vẻ ngang tàng: "Chuyện nhỏ! Anh hai tôi chọn chỗ, mọi người đều là bạn, cứ tha hồ mà xõa, đêm nay tôi bao!"
Đoàng!
Sau một tràng hoan hô, tất cả mọi người thay đổi chỗ chơi, để Giang Tiểu Dao với vẻ mặt phẫn nộ ở lại trả tiền.
Giang Tiểu Dao tức điên lên. Cô ta hao tâm tổn trí để tổ chức một cuộc họp mặt, cuối cùng lại bị phá hỏng thế hả?
Điều bực mình hơn nữa là có vẻ như không ai hoan nghênh cô ta đi cùng.
Cô ta mất trắng một bữa cơm, cuối cùng còn bị bỏ lại?
"Lôi Tuấn, tôi muốn giết cậu!"
Giang Tiểu Dao đi ra khỏi quán, phát hiện xe của nhà họ Lôi cũng không còn ở đó nữa.
...
Trên chiếc sô pha sang trọng trong một quán bar lớn.
Lôi Tuấn bao trọn cả khu vực có tầm nhìn tốt nhất.
Cậu hai và đám con nhà giàu này cũng không khách khí gì cả.
Cứ cái gì đắt là bọn họ gọi cái đó, tiêu tiền không thấy xót, khoe khoang bằng cách đăng lên mạng...
"Anh ơi, hình như bọn họ đang lừa anh thì phải", thấy vậy, Lôi Song nhỏ giọng nói.
"Không sao, tiền là phải rải đi thì mới kiếm về được nhiều hơn".
Mặc dù chi phí ở nơi này rất đắt đỏ, nhưng Lôi Tuấn thật sự không quan tâm chút tiền lẻ ấy.
Đám con nhà giàu này rất biết cách tạo thế.
Lôi Tuấn muốn tất cả mọi người trong thành phố đều biết cậu ba nhà họ Lôi đã trở về, biến thành một cậu ấm vô công rồi nghề, suốt ngày chơi bời lêu lổng, không chịu làm việc tử tế...
Tốt nhất là coi anh thành kẻ ngốc lắm tiền, như vậy là anh thành công rồi.
"Tránh ra, tránh ra".
"Đi đi..."
Xung quanh bỗng trở nên hỗn loạn. Một đám người mặc vest đen đẩy đám đông ra rồi đi tới.
Người bên phía Lôi Tuấn lần lượt đứng lên quan sát, lại phát hiện ra những người đó đi thẳng về phía bọn họ.
"Anh Khôn?"
"Chào anh Khôn".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!