Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Vương Điện Hạ trở lại

Đại gia Lôi Tuấn vung tiền.

Lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.

Rất nhiều người tập trung đến, lấy di động ra quay chụp.

Khuôn mặt Lôi Song đỏ bừng lên.

Lôi Tuấn lại ngẩng cao đầu, ra vẻ đáng ghét tôi chính là đại gia, cho các người ngưỡng mộ chết luôn.

Quầy tủ trang sức phỉ thúy.

“Xin chào cô, cô thích mẫu vòng tay ngọc bích đỏ này không, đây là…”

Quản lý quầy hàng sớm đã biết có đại gia đến, lập tức đích thân tiếp đón, nhanh chóng đưa chiếc vòng tay ngọc bích đỏ vô cùng tinh xảo đến trước mặt Lôi Song.

“Oa, đẹp quá!”, Lôi Song liền kêu lên.

“Rất đẹp, đeo lên xem”, Lôi Tuấn ở một bên cười nói.

“Vâng!”

Lôi Song gật đầu, cẩn thận đeo vòng tay vào tay phải.

Hành động này của cô đã thành công để lộ ra chiếc đồng hồ bên tay trái, chiếc đồng hồ Patek Philippe giá trị lớn này càng thu hút sự chú ý của những người gần đó.

“Anh, có đẹp không?”, Lôi Song cười hi hi hỏi.

“Nói thật rất là đẹp”.

“Em hiểu chút về phỉ thúy, chiếc vòng tay này rất đắt”, Lôi Song nói nhỏ.

Giọng cô rất nhỏ nhưng vẫn bị nữ quản lý ở đối diện nghe thấy.

“Xin chào, thưa cô, giá của mẫu vòng tay này là…”

“Thanh toán”.

Lôi Tuấn vung tay rồi đưa Lôi Song đi.

“Lập tức, Xuân Hân đi đến, đập một đống thẻ lên quầy.

“Thích thẻ nào thì tự lấy…”

Xuân Hân sắp mất kiên nhẫn rồi, công việc thanh toán này không hề đơn giản như giết người.

“Được được, đều được”.

Nữ quản lý sắp phát điên rồi, đây là mua đồ sao? Rõ là làm ra vẻ mà!

Nhưng người vừa đẹp trai vừa giàu, sao ra vẻ cũng khiến người ra dễ chịu như vậy?

Trời ơi, như nằm mơ vậy!

Bên này đang tính tiền, còn bao nhiêu tiền đã không quan trọng nữa.

“Ôi ôi… tôi cũng muốn có anh trai như vậy”, một cô gái ưỡn ẹo kêu lên.

“Tại sao, hu hu hu…”, một cô gái khác càng kích động hơn.

“Chồng ơi, em cũng muốn mua”.

“Em ngốc à, người ta là được anh trai mua cho, huồng hồ chiếc vòng tay đó hơn một triệu, em điên rồi à?”

“Tức chết mất, sao lại có người giàu như vậy?”

“Anh ta không hỏi giá sao?”

Trong lúc đám người hóng hớt ồn ào bàn tán.

Lôi Tuấn đã mua cho Lôi Song khuyên tai và nhẫn.

Bọn họ đi ra khỏi cửa hàng trang sức.

Hai anh em lại đi đến quầy hàng mỹ phẩm.

Hai chị dâu đi sát theo sau, miệng lẩm bẩm càm ràm… Tuy bọn họ vô cùng đố kỵ, nhưng đối diện với sự ngang tàng của Lôi Tuấn, bọn họ cũng phải tươi cười và nịnh bợ, có lợi mà, đương nhiên bọn họ bằng lòng.

Giang Tiểu Dao đó lại tức đến xanh mặt.

Nhưng người phụ nữ này vẫn không từ bỏ, cô ta vẫn đang mong Lôi Tuấn tiêu hết tiền.

“Đồ mỹ phẩm ấy, không chỉ là vấn đề đắt, chủ yếu là thích hợp và thành phần”.

Lôi Tuấn lịch sự nói với nhân viên bán hàng.

“Thưa anh, anh nói rất đúng, mẫu này hoàn toàn được làm từ thực vật tự nhiên…”

“Mua!”

Đương nhiên Lôi Tuấn không hiểu về mỹ phẩm, anh chỉ tự nghĩ vậy mà thôi.

Nhưng thấy Lôi Song gật đầu, anh thanh toán là được.

Cửa hàng túi xách nổi tiếng thế giới.

“Túi thì khá dễ chọn, đầu tiên là đẹp, thứ hai là đắt!”, Lôi Tuấn cười nói.

“Thưa anh, thưa cô, mẫu này vừa đẹp vừa đắt!”, nhân viên bán hàng lập tức nói.

“Đây là thương hiệu gì?”, Lôi Tuấn hỏi theo bản năng.

“Thưa anh, là Hermès!”

“Cái tên cũng được, mua!”

“…”

Nhân viên bán hàng này đã nhận được thông tin từ sớm, có đại gia đang mua sắm hàng loạt.

Nhưng cô ta thực sự đợi được đại gia này lại chỉ đối thoại mấy câu ngắn gọn.

Còn chưa thỏa nguyện, người ta đã muốn thanh toán.

“Ôi em trai, chị dâu cả cũng thích mẫu túi này”, chị dâu cả tiến lên nói.

“Đúng thế em trai, chị thích cái đó”, chị dâu thứ hai chỉ vào một cái túi khác nói.

“Ai là em trai của các chị?”, Lôi Tuấn đột nhiên lạnh lùng nói.

“Không phải em trai… thì là gì?”, chị dâu cả yếu ớt nói.

“Đúng thế, không nên gọi em trai sao?”, chị dâu thứ hai cũng mơ hồ!

“Gọi anh Tuấn”.

Xuân Hân đang quẹt thẻ bên cạnh uể oải nói.

“Đúng thế, anh Tuấn, anh Tuấn, tôi cũng muốn có túi”.

“Anh Tuấn… bây giờ tôi tin rồi, anh là đại gia thật”.

Hai người phụ nữ vô liêm sỉ đó lại không cần thể diện trước tiền bạc như vậy?

Tiêu tiền của Lôi Tuấn không thích sao?

“Biết điều rất quan trọng, miệng ngọt, tôi thích, mua!”

Lôi Tuấn nói xong rồi đưa Lôi Song đi.

“Oa!”

“Được!”

Hai chị dâu này sớm đã quên chuyện trước đó, lớn tiếng hoan hô.

“Tuấn à, mẹ nhỏ…”

Giang Tiểu Dao đỏ bừng con mắt, cuối cùng cũng tiến lên nói.

“Mẹ nhỏ cái đầu, cút cho tôi”.

Lôi Tuấn đẩy cô ta ra, chỉ thiếu nhổ nước bọt vào cô ta.

“Anh, không mua nữa, đã tiêu quá nhiều quá nhiều tiền rồi”.

Lôi Song mua đồ một hồi, tuy đã chấp nhận sự giàu có của anh trai, nhưng trước nay cô ấy chưa từng tiêu tiền như vậy, trong lòng vẫn hoang mang.

“Còn thiếu cái gì? À, quần áo, đi thôi!”

Lôi Tuấn không đồng ý kết thúc như vậy, lại kéo cô ấy đến cửa hàng thời trang.

Bọn họ đưa theo hai chị dâu, dạo quanh một vòng, xách một đống túi lớn túi nhỏ.

Xuân Hạ, Thu Thực và Đông Duyệt cũng sắp không xách nổi nữa rồi.

Xuân Hân lại rất nhẹ nhàng, tóm lại cô ta chỉ phụ trách thanh toán.

“Bốn người các cô lại đây”.

Bọn họ đi ra khỏi cửa hàng thời trang, Lôi Tuấn cũng phải cười.

Thực sự mua hơi nhiều, cũng khá ổn rồi.

“Anh Tuấn, có gì dặn dò?”

Bốn mỹ nữ lập tức tiến lên, vẻ mặt Xuân Hân như không còn thiết sống.

“Xuân Hân, đưa cho tôi một tấm thẻ, tạm thời các cô không cần đi theo nữa, đi mua chiếc xe, sau đó bốn người các cô đi dạo phố, ăn uống, cũng mua ít đồ cho mình đi”.

Một tấm thẻ.

Một chiếc xe?

Chuyện mua xe được nói ra từ miệng Lôi Tuấn lại đơn giản giống như mua bắp cải vậy.

“Anh Tuấn, mua xe thương hiệu gì?”, Xuân Hân sửng sốt hỏi.

“Cô xem mà mua đi, lớn một chút, có thể chứa đồ là được”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.

“Được, anh Tuấn, vậy bốn người chúng tôi... mua gì?”

Bốn cô gái Niên Hoa, sinh ra là sát thủ, nói thật bốn người bọn họ thực sự không hiểu cuộc sống.

“Mua những gì mà các cô muốn mua, đồ phụ nữ dùng, mỗi người tiêu năm trăm ngàn, đây là nhiệm vụ”.

Lôi Tuấn nói xong, đưa Lôi Song tiếp tục đi về phía trước, bọn họ phải đi ăn cơm rồi.

Ầm!

Ầm ầm ầm!

Lôi Tuấn nói xong rồi đi, bốn mỹ nữ cũng đi mất.

Nhưng những người đứng xem ở hiện trường không thể bình tĩnh được.

Rất nhiều thanh niên đều đi theo.

Quay chụp gửi lên khoảnh khắc Wechat.

Người đàn ông cưng chiều em gái này đã nổi tiếng khắp mạng xã hội wechat thủ đô.

Tuy thủ đô có rất nhiều đại gia.

Tuy rất nhiều người không quan tâm đến số tiền mà hôm nay Lôi Tuấn tiêu.

Nhưng chi tiêu cuồng ngạo như anh lại rất hiếm thấy.

Còn Lôi Tuấn lại vô cùng xa lạ đối với thủ đô.

Bỗng nhiên mọc ra một đại gia, không thể không thu hút sự quan tâm.

“Anh, ăn đồ Tây à?”

Lôi Song đi đến khu ăn uống, hỏi anh theo bản năng.

“Em thích đồ Tây à?”, Lôi Tuấn hỏi lại.

“Em không thích, ở nước ngoài ngày nào cũng ăn”.

“Anh cũng không thích, vậy ăn đồ trong nước đi, nhà hàng này không tồi, cao cấp sạch sẽ”.

Lôi Tuấn nói, đưa Lôi Song vào một nhà hàng Trung Hoa.

“Xin chào anh, xin hỏi các anh có mấy người?”, nhân viên tiếp khách lập tức tiến lên nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!