“Nhưng…”
Lôi Song căng thẳng nhìn Lôi Tuấn.
“Em thích không?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Em… thích, nhưng…”
“Không có nhưng”.
Lôi Tuấn lập tức nói với cô Cao: “Phiền cô, tôi mua chiếc đồng hồ này”.
Cô Cao ngẩn người.
Nhưng cô Cao cũng chỉ ngẩn người mấy giây, vì lý do nghề nghiệp, từ trong ánh mắt của Lôi Tuấn, cô ta nhìn ra có lẽ người đàn ông đẹp trai dường như rất yêu quý em gái này mua được thật.
“Vâng, thưa anh, xin hỏi anh thanh toán theo hình thức nào?”, cô Cao không nóng vội hỏi.
“Quẹt thẻ đi!”, Lôi Tuấn nhàn nhạt nói.
“Anh à, sáu trăm tám mươi ngàn đấy! Anh đâu có nhiều tiền như vậy?”
Đến hiện tại, Lôi Song vẫn nghĩ rằng Lôi Tuấn chỉ có tiền xuất ngũ, vội vàng nói.
“Chỉ cần em gái anh thích, thì anh đều mua”, Lôi Tuấn ngẩng đầu nói.
“Trời ơi… các người làm tôi buồn nôn!”
Giang Tiểu Dao ở một bên bỗng nhiên không màng hình tượng kêu lên.
“Không phải chứ, cậu ta… muốn mua chiếc đồng hồ này?”, chị dâu cả đi đến nói.
“Đang diễn kịch hả? Thực sự cho rằng có thể mua nổi sao?”, chị dâu thứ hai khinh thường.
“Cô tránh ra”.
Lôi Tuấn nói với Giang Tiểu Dao chặn phía trước.
“Cậu… cậu nói cái gì?”, Giang Tiểu Dao lập tức trở mặt.
“Cút ra cho tôi”.
Bỗng nhiên Lôi Tuấn nâng tông giọng, đẩy Giang Tiểu Dao sang một bên.
“Mời đi theo tôi”.
Cô Cao nhân viên bán hàng lập tức dẫn hai anh em bọn họ đi đến quầy thu ngân.
“Hai chị cũng cút ra”.
Lôi Tuấn lạnh lùng nói với chị dâu cả và chị dâu thứ hai.
Hai người phụ nữ này liền thộn mặt, lại khó hiểu tránh ra.
“Lôi Tuấn, cậu muốn chết hả, cậu dám đối xử với tôi như vậy?”
Giang Tiểu Dao bị đẩy sang bên lại hét lớn lên lần nữa.
“Xin lỗi cô, ở đây là nơi công cộng, mời cô không được lớn tiếng quát tháo”, một nhân viên bảo vệ cửa hàng lập tức đi đến nói.
“Anh là ai hả? Biết tôi là ai không?”, Giang Tiểu Dao hét lên một cách không có giáo dục.
“Ai… cũng không thể không có tố chất”, bảo vệ không hề sợ nói.
“Anh…”
“Được rồi, mẹ nhỏ”.
“Đúng thế mẹ nhỏ, đừng kích động, xem bọn họ xử lý thế nào?”
Ở cửa hàng cao cấp sang trọng như này, thực sự không phải ai cũng có thể ngang ngược.
Vì vậy hai chị dâu này lập tức khuyên ngăn Giang Tiểu Dao.
“Được, cho cậu giả bộ, bà đây muốn xem xem, cậu lấy gì để mua chiếc đồng hồ này?”
Giang Tiểu Dao tức giận bừng bừng chống nạnh, vẻ mặt biến sắc.
Lôi Tuấn kéo Lôi Song đang nhăn nhó đi theo cô Cao đến quầy thu ngân.
Bỗng nhiên anh vẫy tay ra bên ngoài cửa.
Lập tức, một mỹ nữ đẩy cửa đi vào, đồng thời còn có ba mỹ nữ dáng vẻ tương tự đi vào theo.
“Chào mừng quý khách”, một nhân viên bán hàng lập tức nói.
Nhưng bốn cô gái đi vào đó không nói lời nào, nhanh chóng đi về phía Lôi Tuấn.
“Thanh toán!”
Lôi Tuấn cười nói với Xuân Hân.
“Vâng, anh Tuấn, quẹt thẻ”.
Xuân Hân lập tức mở ví của mình, bên trong có các loại thẻ sắc màu.
“Ngân hàng nào?”, Xuân Hân hỏi cô Cao.
“Ngân hàng nào… cũng được!”
Cô Cao vẫn luôn rất điềm tĩnh đột nhiên nhìn thấy bốn mỹ nữ, lập tức cũng hoảng loạn.
“Thẻ này đi!”
Xuân Hân tiện tay rút ra một tấm thẻ màu đen, đập lên quầy thu ngân.
“Thẻ vàng VIP!”
Cô Cao kêu nhẹ một tiếng, vừa cầm lấy tấm thẻ, lại vừa nhìn trộm ví của Xuân Hân.
Mỗi một tấm thẻ trong ví đều rất cao quý.
Còn tấm thẻ được gọi là thẻ vàng VIP này là một thẻ tín dụng, nhưng tiền đề là khách hàng có thể làm được thẻ tín dụng này phải có dòng tiền ngân hàng mỗi tháng đạt đến năm mươi triệu trở lên mới làm được!
Dòng tiền một tháng năm mươi triệu?
Người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ!
Cô gái thanh toán này lại có một túi các loại thẻ tương tự.
“Họ là ai vậy?”
Cô Cao nói nhỏ một tiếng, lập tức bắt đầu quẹt thẻ.
Chuyến đi đến thủ đô lần này, Lôi Tuấn chỉ đưa theo bốn cô gái Niên Hoa, vốn dĩ anh không định để bọn họ dễ dàng lộ mặt, nhưng gặp ba người phụ nữ đáng ghét này, thì dứt khoát không giả vờ nữa.
Thẻ của Xuân Hân đều là Kim Bưu đưa cho.
Đối với Kim Bưu, dòng tiền hay không có dòng tiền gì đó, ha ha ha…
Trên thực tế Xuân Hân cũng không biết những tấm thẻ này có bao nhiêu tiền? Hoặc là có thể tiêu bao nhiêu tiền? Lúc cô đến Kim Bưu đã dặn một câu, đó là cứ quẹt tùy ý, một tấm không được thì hai tấm, không đủ thì gọi điện thoại.
“Quẹt thẻ thành công…”
Sau một tiếng thông báo, thanh toán thành công.
Cô Cao cung kính đưa tấm thẻ cho Xuân Hân, vì tấm thẻ này là thẻ thanh toán không có mật khẩu.
Xuân Hân cất tấm thẻ đi, đưa ba chị em còn lại đi ra ngoài.
“Thưa anh, có cần đóng hộp không?”, cô Cao hỏi Lôi Tuấn.
“Không cần, một chiếc đồng hồ thôi mà, đeo chơi thôi”.
Lôi Tuấn nói xong, lịch sự cười với cô Cao.
Lần mua bán này của anh thu hút thành công sự chú ý của tất cả nhân viên bán hàng.
Những người đến đây tiêu tiền, không giàu thì quý, đương nhiên cũng có rất nhiều người nổi tiếng giả tạo đến chụp ảnh.
Nhưng cách mua như kiểu của Lôi Tuấn cũng rất ít thấy.
Quan trọng hơn là bốn cô gái rất đẹp đó, mỗi người bọn họ đều rất bất phàm, nhưng nhìn có vẻ lại là tay sai của người đàn ông đẹp trai cao lớn đó.
“Song Nhi, chiếc đồng hồ này rất hợp với em!”, Lôi Tuấn cười nói.
“Anh, bốn chị đó là ai?”, Lôi Song kinh ngạc hỏi.
“Bạn của anh”.
“Bạn gái?”
“Con bé ngốc này, anh có thể ra ngoài đưa theo bốn cô bạn gái sao?”
Lôi Tuấn nói xong, kéo Lôi Song đáng yêu đi ra ngoài cửa.
Nhân viên bán hàng đều rất ngưỡng mộ.
Cô Cao đó lẩm bẩm nói: “Nếu tôi có một người anh trai như vậy thì tốt biết bao!”
“Mẹ nhỏ, chuyện gì vậy?”, chị dâu cả vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế mẹ nhỏ, tôi hoa mắt rồi sao?”, chị dâu thứ hai cũng ngạc nhiên.
“Việc này…”
Giang Tiểu Dao tự cho rằng gả vào hào môn lại hiểu nhiều biết rộng hít sâu mấy hơi, đột nhiên nói: “Tôi hiểu rồi, bốn cô gái đó chắc chắn là cậu ta bỏ tiền ra thuê, sáu trăm tám mươi ngàn thôi, chúng ta cũng có!”
“Đúng thế, chắc chắn là giả tạo”.
“Đúng thế, cậu ta tay không về nhà họ Lôi, có tiền thì ai sẽ quay về chứ?”
Hai chị em một người hát một người bè, có đánh chết bọn họ cũng không muốn tin, Lôi Tuấn thực sự giàu có như vậy.
“Đi thôi, tiếp tục đến cửa hàng tiếp theo, đợi bọn họ bị xấu mặt”, Giang Tiểu Dao đề nghị nói.
“Đúng thế, nhưng… tôi cũng muốn chiếc đồng hồ đó”, chị dâu cả bỗng nói.
“Cô điên rồi à, mỗi người chúng ta hạn chế một triệu, còn có rất nhiều đồ phải mua, mau chóng thanh toán rồi đi”, Giang Tiểu Dao làm mẹ nhỏ, cũng vẫn nhớ việc quan trọng.
Khách của bọn họ đều là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội.
Chỉ một chiếc đồng hồ thì không đủ, từ trong ra ngoài đều phải cao quý.
Mỗi người một triệu, thực sự phải tiêu ít một chút.
Sau khi ba người phụ nữ ra khỏi cửa, Lôi Tuấn và Lôi Song đã lên xe đợi.
“Tiếp theo là đi đâu?”, Giang Tiểu Dao cố ý nói.
“Hay là đi dạo một vòng cửa hàng trang sức đi!”
“Đúng thế mẹ nhỏ, tôi thích một chiếc dây chuyền, mấy trăm ngàn đó”.
“Tôi thích một chiếc vòng tay, hơn một triệu”.
Ba người phụ nữ lên xe liền bắt đầu nói chuyện, muốn xem xem Lôi Tuấn biểu hiện thế nào?
“Song Nhi, hôm nay em là công chúa nhỏ”, Lôi Tuấn bỗng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!