Anh vừa nói ra, cả hội trường yên tĩnh!
Biểu cảm trên khuôn mặt mỗi người khác nhau.
Bọn họ lại nhìn kỹ Lôi Tuấn lần nữa.
Lôi Tuấn anh mặc đồ bình thường, không nhìn ra hàng hiệu, nhưng cũng sạch sẽ.
Miệng túi xách dưới chân anh bị mở ra, bên trong chỉ là vài đồ dùng quần áo.
Anh phóng khoáng tuấn tú không phải là giả, tinh thần cũng rất tốt, nhưng thế nào cũng không giống người có tiền?
Bỗng nhiên anh quay về nhà họ Lôi, còn nói những câu như không cần tiền tài nhà họ Lôi?
Hoặc là anh rất giàu?
Hoặc là anh rất ngốc?
Từ thái độ vừa lắc đầu vừa gật đầu của người nhà họ Lôi có thể thấy, đa số mọi người đều cho rằng anh là đồ ngốc.
“Cháu trai, đừng nói lời tức giận”.
Lôi Thần hơi hối hận nói: “Sự việc năm đó cũng đã qua rồi, dù nói thế nào cậu cũng là máu mủ của nhà họ Lôi, vẫn nên sống ở nhà đi, huống hồ bây giờ nhà họ Lôi đối đầu với nhà họ Tiêu, sẽ có một ngày phải chiến đấu, cậu vốn có thù với nhà họ Tiêu, sống ở bên ngoài quá nguy hiểm”.
Câu này của ông ta cũng coi như lời của trưởng bối.
Nhưng không chỉ Giang Tiểu Dao không đồng ý, ngay cả vợ của Lôi Ngạo Phong và Lôi Ngạo Thiên cũng phản đối.
Hai bà chị dâu của Lôi Tuấn đều do Giang Tiểu Dao giới thiệu.
Hôm nay nhảy ra một Lôi Tuấn, đương nhiên trong lòng bọn họ bất an.
Hai người phụ nữ lập tức kết hợp với Giang Tiểu Dao, làm ầm ĩ lên.
“Câm miệng hết cho tôi”.
Lôi Long là gia chủ, cuối cùng bất lực nói: “Anh cả đã nói được thì ở lại đi, một người một phòng thôi, sợ cái gì? Đàn bà chỉ biết gây ầm ĩ, bình thường hai cô bớt tiêu tiền một chút, còn tốt hơn mọi thứ”.
Lôi Long nói xong, tức giận bừng bừng bỏ đi.
Hiện tại nhà họ Lôi đang nổ chiến tranh thương mại với nhà họ Tiêu, ông ta không rảnh để quản những việc nhỏ nhặt này.
“Ôi trời, thật vô vị”.
Anh hai Lôi Ngạo Nghiệp cũng đứng lên, lười biếng nói: “Tôi phải ngủ một giấc, tối nay có liên hoan, có lẽ phải chơi cả đêm”.
“Ông xã, đưa em đi với được không?”, chị dâu thứ hai vội nói.
“Anh đi chơi, đưa em theo làm gì? Không phải dạo này các em muốn tụ họp liên hoan sao, không cần chuẩn bị trước sao?”, Lôi Ngạo Nghiệp bất lực nói.
“Được, vậy… anh cho em ít tiền”.
“Lại xin tiền, muốn bao nhiêu?”
“Cho em hai trăm ngàn đi!”, chị dâu thứ hai nói.
“Em nghĩ tiền của anh là gió thổi đến à? Một trăm ngàn, có lấy không?”, Lôi Ngạo Nghiệp lớn tiếng quát.
“Lấy lấy lấy…”
Chị dâu thứ như con chó cún, vội vàng kéo cánh tay của Lôi Ngạo Nghiệp.
Đôi vợ chồng này cũng rời khỏi.
Lôi Tuấn cười ngẩng đầu thì nhìn thấy chị dâu cả cũng đang xin tiền chồng.
Anh cả Lôi Ngạo Phong càng bất lực, chuyển khoảng một trăm ngàn rồi đuổi vợ đi.
Lại nhìn Giang Tiểu Dao, lắc người ưỡn ẹo đi ra ngoài.
Lúc cô ta đi qua Lôi Tuấn và Tiểu Song.
“Tiểu Song à, ngày kia là buổi tiệc gặp gỡ của thanh niên mấy gia tộc, việc này rất quan trọng với nhà họ Lôi, nếu cô muốn đi, nhớ xin bố cô ít tiền mua quần áo mới”.
Giang Tiểu Dao nói xong câu này, trừng mắt với Lôi Tuấn một cái, tức giận bỏ đi.
“Gia môn bất hạnh, đàn bà là hiểm họa!”, Lôi Thần ngồi trên xe lăn thở dài nói.
“Được rồi bố, cũng không tốn mấy đồng tiền, huống hồ cũng là vì nhà họ Lôi”.
Anh cả Lôi Ngạo Phong đứng lên, đi đến bên cạnh Lôi Tuấn, ngắm kỹ…
Đột nhiên anh ta hỏi: “Nhìn dáng vẻ của chú, chú từng làm lính?”
“Đúng, tôi xuất ngũ rồi”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.
“Mấy sao?”
Lôi Ngạo Phong là cao thủ bảy sao cảm thấy kỳ lạ, anh ta lại không nhìn ra cấp sao của Lôi Tuấn?
“À, bốn sao, ha ha…”, Lôi Tuấn cười nói.
“Thôi bỏ đi, với thiên phú của chú, có thể đến bốn sao là không tồi rồi, sau này lúc rảnh rỗi, đi dạo quanh gần nhà họ Lôi nhiều hơn, kể cả chú làm bảo vệ cũng không coi là ăn không ngồi rồi”.
Lôi Ngạo Phong nói xong câu không đau không ngứa này xong rồi chắp tay sau lưng bỏ đi.
Lại nhìn bác cả Lôi Thần cũng lắc đầu được người khác đẩy đi.
Lôi Tuấn rất hiểu thái độ của người nhà họ Lôi.
Quả nhiên, ngoại trừ em gái Lôi Song, không có ai hỏi anh mấy năm nay anh đã trải qua những việc gì?
Xem ra bác cả có thể giữ anh lại đã là rất rộng lượng rồi.
“Anh, em đưa anh về phòng”.
Lôi Song rất vui, khoác cánh tay của Lôi Tuấn, đưa anh đi vào phòng.
Đi theo bọn họ còn có vú Từ.
Bây giờ vú Từ già rồi, vô dụng rồi, không bị nhà họ Lôi đuổi đi cũng là vì Lôi Song.
Một già một trẻ, hai người phụ nữ dọn dẹp phòng của Lôi Tuấn.
Mười năm sau, Lôi Tuấn lại trở về nhà họ Lôi.
Anh vô cùng xúc động…
…
Hình như người nhà họ Lôi đều rất bận.
Mấy chục người sống trong một tòa biệt thự rộng lớn, bữa tối lại chỉ có Lôi Tuấn và bác cả, còn có Lôi Song gần như không có địa vị trong nhà họ Lôi.
Không ai lên tiếng nói trong bữa tối.
Lôi Thần chỉ ăn mấy miếng, gật đầu với Lôi Tuấn rồi rời khỏi.
“Tiểu Song, anh nghe nói ngày kia có buổi tiệc gì đó?”. Lôi Tuấn cười hỏi.
“Đúng thế anh, sau khi nhà họ Lôi quay về, lập tức hình thành thế đối lập với nhà họ Tiêu, nhưng nhà họ Tiêu ăn sâu bén rễ, cho nên Giang Tiểu Dao sắp xếp một buổi gặp mặt, đều là thanh niên đã từng là bạn tốt của nhà họ Lôi.
Lúc Lôi Song nói câu này tỏ ra hơi thất vọng.
“Đây là cách hay, nếu mọi người hợp nhau lại, còn có cơ hội đánh bại nhà họ Tiêu”, Lôi Tuấn nhàn nhạt nói.
“Không dễ vậy đâu”.
Lôi Song tiếp tục nói: “Tuy bây giờ tài lực của nhà họ Lôi tạm ổn, nhưng cả thủ đô này chắc không có mấy người tình nguyện hợp tác với chúng ta, dù sao cũng không ai muốn đắc tội với nhà họ Tiêu, cho nên buổi tiệc này chỉ là làm cho có thôi!”
“Cũng phải, dù sao nhà họ Tiêu quá mạnh”, Lôi Tuấn lắc đầu nói.
“Anh, không nói những việc này nữa, dù sao chúng ta cũng không quản được”.
“Song Nhi, em là con gái duy nhất của nhà họ Lôi, lẽ nào em không đi sao?”
“Ha ha ha ha…”
Lôi Song cười khổ nói: “Sức khỏe em không tốt, cũng không giúp được gì cho gia đình, cho nên những năm nay em giống như kẻ ăn không rồi đợi chết, hai vệ sĩ mà anh cứu, là bảo đảm duy nhất của bố cho em, bây giờ bảo vệ cũng không còn, em… đúng là vô dụng!”
“Người một nhà, có cần phải vậy không?”, Lôi Tuấn bất mãn nói.
“Thôi bỏ đi, không ai quan tâm em đâu, thực sự cho dù em bị nhà họ Tiêu bắt đi, cũng sẽ không gây rắc rối cho nhà họ Lôi, bác cả và bố chỉ coi trọng tiền, có thể chấp nhận anh quay về, em đã rất vui rồi”.
Lôi Song rơi mấy giọt nước mắt, cười mạnh mẽ nói với Lôi Tuấn: “Anh, anh quay về thật tốt quá rồi, bất kể chúng ta sống thế nào, ít nhất em cũng có một người thân”.
“Không, chúng ta phải sống thật tốt”.
Lôi Tuấn cười nói với Lôi Song: “Ngày mai anh đưa em đi dạo phố, em muốn mua gì thì cứ mua, trang điểm thật xinh đẹp, ngày kia anh đi cùng em đến buổi tiệc, yên tâm đi, anh có tiền”.
“Đừng đừng đừng, anh kiếm tiền không dễ, anh giữ lại đi!”
“Song Nhi, em phải nghe lời anh”.
Lôi Tuấn nói chắc như đinh đóng cột, vuốt tóc Lôi Song, đứng lên rời khỏi.
Biệt thự nhà họ Lôi hùng vĩ tráng lệ.
Bốn phương tám hướng, khắp nơi đều là nhân viên bảo vệ.