Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Vương Điện Hạ trở lại

Anh uống trà xong, đứng lên chào tạm biệt ra về.

An Thanh lại đề nghị muốn đi thăm Hồ Mị Nhi đang bị thương.

An Thành rất hiếu kỳ về người phụ nữ này.

Lôi Tuấn suy nghĩ, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, mình về cũng chưa đi thăm cô ta, huống hồ Âu Dương Sát cũng có mặt ở đó, chi bằng cùng đi, vừa hay giao phó một số việc.

Bọn họ chào tạm biệt An Văn Kiệt.

Lôi Tuấn đưa Hứa Phương Hoa và An Thanh đến bệnh viện tư của Kim Bưu.

Hồ Mị Nhi nằm trên giường trong một phòng bệnh rộng lớn và sang trọng.

Cách đó không xa là cặp song sinh cùng bị gãy cánh tay trái.

“Các anh em, thế nào rồi?”

Lôi Tuấn vừa vào cửa đã lên tiếng nói.

“Điện chủ!”

Cặp song sinh đó cùng bật dậy từ trên giường.

Hứa Phương Hoa và An Thanh đi theo vào, cùng kinh hãi kêu một tiếng và quay đầu đi.

“Quần, quần…”

Lôi Tuấn bất lực cười nói: “Mau nằm nghỉ ngơi cho tôi, mất cánh tay cũng không nghiêm túc”.

“Tuân mệnh”.

Cặp song sinh lại chui vào trong chăn.

Còn vấn đề có mặc quần hay không, hai người họ vốn không để tâm.

Mất cánh tay cũng không nhìn ta vẻ đau lòng nào.

Hai người bình tĩnh, xem tivi, đã chào hỏi rồi thì không còn chuyện gì rồi.

“Anh Tuấn”.

Hồ Mị Nhi dựa vào giường, dựng người lên.

Lúc này Âu Dương Sát đang gọt táo cho Hồ Mị Nhi ở bên giường, vừa gọt thì đứt ngón tay.

“Ôi a vãi!”

Âu Dương Sát lập tức kêu lớn: “Tôi đã nói những việc tỉ mỉ này, tôi không làm được mà, nhìn đi nhìn đi, suýt mất đầu ngón tay rồi, tôi đường đường là Thiên Vương Tây Vực, lại thành nô lệ của cô? Mặc kệ đấy”.

Anh ta kêu lên ném táo và dao đi, ngượng ngùng đi về phía Lôi Tuấn.

“Kêu cái đầu anh, cơ hội tốt như vậy”, Lôi Tuấn cười nói.

“Anh có ý gì? Cơ hội gì, anh Tuấn, anh nói rõ chút đi?”, Âu Dương Sát thấy khó hiểu.

“Hiếm khi Hồ Mị Nhi có chơ hội bị thương, cũng hiếm khi có tâm trạng bảo cái mặt cá chết như anh chăm sóc, mẹ kiếp, anh độc thân hơn nửa đời người, không biết cố gắng, tình yêu sẽ không đến”.

“Tôi phỉ nhổ…”

Lôi Tuấn vừa nói xong, Hồ Mị Nhi lập tức kích động nói: “Tôi nói anh Tuấn này, anh đến thăm tôi hay chọc tức tôi? Anh bảo tôi có tình yêu với anh ta? Vãi, nào nào nào… cho tôi một con dao, tôi thịt bản thân mình cho cả nhà vui vẻ”.

“Tôi cũng phỉ nhổ!”

Âu Dương Sát càng khinh thường nói: “Âu Dương Sát tôi xin thề, có đánh chết cũng sẽ không có tình cảm với yêu tinh như cô, trên thế giới này, đàn ông thích cô đều chết hết rồi”.

“Ha ha ha ha…”

Lôi Tuấn không nhịn được bật cười lớn.

Hứa Phương Hoa và An Thanh phía sau cũng phải bật cười.

“Cút sang một bên”.

Lôi Tuấn đẩy Âu Dương Sát ra, đi đến ngồi bên cạnh Hồ Mị Nhi.

“Thế nào rồi?”, Lôi Tuấn hỏi.

“Theo tôi thấy vốn không cần thiết phải dưỡng thương, bảo tôi nằm ở đây thực sự sống không bằng chết, ngày mai tôi chuẩn bị về Bắc Vực, đưa theo cặp song sinh, ít nhất ở quê nhà cũng thoải mái hơn”.

Hồ Mị Nhi nói không nhanh không chậm, khuôn mặt nở nụ cười mê hồn người.

“Ở thêm mấy ngày, nghe theo bác sĩ đi”.

Lôi Tuấn nói, cầm một quả táo, lấy con dao gọt hoa quả.

“Sĩ quan Hồ, tôi thay mặt nhà họ An cảm ơn cô”.

An Thanh thoát khỏi cõi chết, biết ở Tây Vực không dễ dàng, cúi người thật sâu.

“Cô An khách sáo rồi, tôi chỉ phụng mệnh hành sự thôi”, Hồ Mị Nhi nhàn nhạt nói.

“Sĩ quan Hồ, cảm ơn cô chăm sóc Lôi Tuấn”.

Hứa Phương Hoa tiến lên, cũng khom lưng cúi người với Hồ Mị Nhi.

“Trời ơi, phu nhân à, chị đừng như vậy, nếu không anh Tuấn sẽ mắng tôi đấy”.

Cuối cùng Hồ Mị Nhi hồn nhiên bật cười, tuy người phụ nữ như cô ta không thích phụ nữ, nhưng thấy An Thanh và Hứa Phương Hoa lịch sự nghiêm túc như vậy, cô ta vẫn gật đầu đáp lễ.

Âu Dương Sát quay lại, ngồi một bên khác của Hồ Mị Nhi.

Hứa Phương Hoa và An Thanh rất biết ý, biết bọn họ phải bàn chuyện, bèn đứng lên sang thăm cặp song sinh.

Nhưng đáng tiếc, cặp song sinh không để ý đến bọn họ…

Lôi Tuấn gọt quả táo vô cùng cẩn thận, gọt từng vòng từng vòng, cả dải vỏ táo đều tăm tắp, không có vết nứt, có thể gọi là hoàn hảo.

“Tôi chuẩn bị đến thủ đô một chuyến”.

Lôi Tuấn đưa quả táo cho Hồ Mị Nhi, nhân tiện nói luôn.

“Vì nhà họ Tiêu?”, Hồ Mị Nhi nhận lấy quả táo, hỏi theo bản năng.

“Phải mà cũng không phải”.

Lôi Tuấn nhàn nhạt nói: “Tôi chắc chắn phải làm rõ ràng vấn đề nhà họ Tiêu, chúng ta đã diệt Thiên Minh Điện, giết Tiêu Lăng Thiên, cho dù không tôi đi tìm nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu cũng chắc chắn sẽ tìm chúng ta”.

“Còn nữa, tôi phải đi thăm dò thái độ của phủ tổng thống Hoa Hạ, hiện nay các khu vực Hoa Hạ đều không thái bình, các nước nhỏ lân cận chiến loạn không ngừng, chúng ta là tổ chức binh sĩ hàng đầu Hoa Hạ, buộc phải biết thái độ của phủ tổng thống để tránh sau này làm sai chuyện”.

“Cuối cùng là người nhà họ Lôi quay về rồi, tôi muốn về thăm thân”.

Lôi Tuấn nói hết một hơi, định rút điếu thuốc, lại phát hiện đây là phòng bệnh.

“Anh Tuấn…”

Hồ Mị Nhi cắn miếng táo, nói: “Thủ đô ngọa hổ tàng long, lại là dưới chân thiên tử, thân phận của anh đặc biệt, còn là kẻ địch với nhà họ Tiêu, tôi không phản đối anh đi, nhưng tuyệt đối phải cẩn thận”.

“Anh Tuấn, Tây Vực đã được ổn định, hay là tôi đi cùng anh”, Âu Dương Sát đề nghị nói.

“Không cần, tôi rất bình tĩnh”.

Lôi Tuấn kiên định nói: “Tuy tạm thời Tây Vực không có việc gì, nhưng rất nhiều nơi phải xây dựng lại, cho nên sau khi Âu Dương đưa Hồ Mị Nhi về Bắc Vực, vẫn phải về Tây Vực xử lý, không được sơ suất”.

“Được, anh Tuấn, không vấn đề”, Âu Dương Sát lập tức nói.

“Tôi không cần anh ta đưa về, tôi thực sự không sao”, Hồ Mị Nhi lập tức phản bác.

“Cô nghe lời chút đi!”

Lôi Tuấn cười nói: “Mị Nhi, sau khi về đến Bắc Vực phải tăng cường luyện binh, mặc dù các cô là Thiên Vương, cũng phải gia tăng công lực của bản thân, thiên hạ không thái bình, chúng ta phải làm công tác đề phòng trước khi xảy ra”.

“Rõ!”

Hồ Mị Nhi và Âu Dương Sát đồng thanh nói.

“Ha ha ha ha…”

Lôi Tuấn cười thản nhiên nói: “Hai người yên tâm, tôi đi thăm thân, chứ không phải đi đánh trận, thủ đô rất gần với Nam Vực, Nam Thiên Vương Cao Cương nắm trong tay hai trăm ngàn tinh binh, cho dù phủ tổng thống Hoa Hạ muốn nhốt tôi, với tính cách của Cao Cương, anh ta cũng dám đánh cả thủ đô”.

“Đúng thế, tên thô lỗ đó, không có gì không dám làm”, Hồ Mị Nhi cười nói.

“Được rồi, Mị Nhi, cô dưỡng thương thêm mấy ngày, sau đó để Âu Dương đưa cô về, tôi về trước đây”.

Lôi Tuấn đứng lên, nhìn sang Hứa Phương Hoa và An Thanh.

Hai người phụ nữ này đang không biết làm sao với cặp song sinh, vừa thấy anh muốn ra về liền thở dài nhẹ nhõm.

“Anh Tuấn, tạm biệt”, Hồ Mị Nhi cười nói.

“Tôi tiễn anh Tuấn”.

Âu Dương Sát lập tức đi theo ra ngoài.

Đúng lúc mọi người lên xe, có chuyện thú vị xảy ra.

“Sĩ quan Âu Dương”, bỗng nhiên An Thanh căng thẳng gọi.

“Có chuyện gì vậy Cô An?”, Âu Dương Sát thấy kỳ lạ hỏi.

“Tôi có thể mời anh… ăn đêm không?”

“Bây giờ?”

“Đúng thế, cuộc sống về đêm của Thiên Hoa rất phong phú”.

An Thanh nói xong thở dài nhẹ nhõm, trên khuôn mặt lại viết đầy chữ mong đợi.

“Việc này…”

Âu Dương Sát ngẩn người, bất giác nhìn sang Lôi Tuấn.

“Mẹ kiếp, anh đừng nhìn tôi!”

Lôi Tuấn lập tức gọi Hứa Phương Hoa lên xe, và nhanh chóng đóng cửa xe.

“Anh Tuấn, chuyện gì vậy?”, Âu Dương Sát tỏ ra vô cùng căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!