Anh Kim Thiên?
Lên sân khấu cắt băng?
Người sáng lập tập đoàn Kim Hoa? Người nắm giữ cổ phần thực tế?
Hứa Phương Hoa nhìn Lôi Tuấn với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi!
“He he, là anh!”
Lôi Tuấn vuốt tóc của Hứa Phương Hoa nói: “Cho nên có lẽ em phải vất vả một chút, cố gắng chăm chỉ học hành, vì em quản cả tài sản của ông xã em”.
Lôi Tuấn nói xong câu này rồi đứng dậy đi lên sân khấu.
Để lại những người ngồi bàn tài vụ hoảng loạn các kiểu.
“Cô… Hứa, chồng cô là?”
Tina Ngô khom lưng, hoảng hốt hỏi.
“Giám đốc Tina, đột nhiên tôi cảm thấy lời nói vừa nãy của anh ấy rất có lý”.
Hứa Phương Hoa nói xong câu này, quay người nhìn bóng dáng ông xã của mình.
Lúc này Lôi Tuấn đang tươi cười với mọi người.
Anh muốn nói với Hứa Phương Hoa, thành phố này cũng là của anh…
Trước con mắt của tất cả mọi người, Lôi Tuấn đi lên sân khấu, những người biết anh đều cung kính khom lưng bắt tay, hành động này cũng đủ chứng minh anh chính là vua của thành phố Thiên Hoa, còn về anh có phải là đại ca của Kim Bưu hay không, và có phải anh tên là Kim Thiên hay không, đã không còn ai để ý nữa.
Những người biết Lôi Tuấn cũng phải bật cười.
Mọi người không biết tại sao nhân vật lớn trước nay luôn khiếm tốn lại muốn phô trương như vậy?
Nhưng những người biết thân phận thực sự của anh lại có thể hiểu được anh Tuấn muốn đi rồi…
Anh đứng ở chính giữa đội ngũ cắt băng.
Lôi Tuấn rất tự nhiên, hoàn thành nghi thức thành lập quỹ An Kiệt.
Tràng vỗ tay vang lên.
Tiếng hò reo, tiếng chúc mừng không ngớt…
“Cháu trai ngoan à, thực sự rất cảm ơn cháu!”
An Văn Kiệt vô cùng kích động, nắm tay của Lôi Tuấn lắc mạnh.
“Bác khách sáo rồi, là việc nên làm”, Lôi Tuấn cười nói.
“Lôi Tuấn, em thực sự không biết cảm ơn anh thế nào!”
An Thanh từng trải qua sinh tử cùng Lôi Tuấn, và biết thân phận đáng sợ của anh, cô ta đang tươi cười lại hơi hoang mang, cũng đưa tay ra.
“Người một nhà không cần khách sáo”.
Lôi Tuấn nói câu này xong cũng không để ý đến lời chào hỏi của những người khác.
Anh phóng khoáng nhảy xuống sân khấu, đi thẳng đến bàn tài vụ, kéo tay Hứa Phương Hoa rồi rời đi.
“Anh… Kim”.
Tina Ngô hoảng loạn, cuối cùng gọi một tiếng.
“À đúng rồi”.
Lôi Tuấn quay người, cười ha ha nói: “Giám đốc Ngô, tôi vẫn thích gọi cô là giám đốc Ngô, tôi không phủ nhận năng lực của cô, nhưng cũng hy vọng cô có thể nghe hiểu lời của tôi, làm quản lý không chỉ nhằm vào nghiệp vụ, quan trọng hơn là con người, hy vọng cô tiếp tục cố gắng, đương nhiên, tôi thực sự chỉ làm việc vặt”.
Trước con mắt của gần như tất cả mọi người, Lôi Tuấn đưa Hứa Phương Hoa đi.
Đa số nghi thức của buổi tiệc đã được hoàn tất, biến thành buổi liên hoan vui vẻ tự nhiên.
“Tôi đã trải qua việc gì?”, Tina Ngô lẩm bẩm nói.
“Giám đốc Ngô, tôi cảm thấy anh Kim không có ý đuổi cô”, trợ lý ở một bên nói.
“Đúng thế, anh Kim nói rất có lý”, một người khác nói.
“Con người Phương Hoa tốt, số mạng cũng tốt, vòng vo một hồi, cả tập đoàn đều là người nhà!”
“Sao tôi nhớ chồng của Phương Hoa họ Lôi nhỉ?”
“Cho nên nói khiêm tốn mà…”
…
Lôi Tuấn vừa định lên xe thì bị người khác gọi.
Anh quay đầu nhìn, là An Thanh và bố An Kiệt của cô ta đuổi theo ra ngoài.
Theo sau đó là Kim Bưu.
Mặt sẹo ở gần đó cũng đưa người đi đến.
“Cháu trai à!”
An Kiệt tiến lên nói: “Có thể… đến nhà bác uống ly trà không?”
Lôi Tuấn nhìn hai bên trái phải, cười nói: “Lão Kim, mặt sẹo, hai người về đi, hiện tại thành phố Thiên Hoa rất an toàn, hai người phải làm gì thì làm đi, tôi đến nhà họ An uống ly trà”.
Kim Bưu và mặt sẹo rất nhanh nhẹn, lập tức rời đi.
“Lên xe đi!”
Lôi Tuấn đích thân lái xe đưa Hứa Phương Hoa đến biệt thự nhà họ An.
Trà thượng hạng đã được pha xong!
An Văn Kiệt nhìn Lôi Tuấn, càng nhìn càng thích, lại không kìm được lắc đầu…
“Bố ơi, bố làm gì vậy, nói chuyện chính đi”.
Khuôn mặt An Thanh ửng đỏ, liếc nhìn trộm Hứa Phương Hoa ở một bên.
Cũng may Hứa Phương Hoa rộng lượng, chỉ luôn mỉm cười.
“Được được được…”
Không có được cậu con rể này, An Văn Kiệt thực sự không cam tâm.
Nhưng hôm nay ông ta thực sự có chuyện cần nói.
“Cháu trai à, An Thanh đã nói thân phận của cháu với bác, bác không dám nghĩ, cũng không hỏi, nhưng bây giờ vấn đề là thế này, có người của phủ tổng thống Hoa Hạ ở thủ đô liên lạc với bác, có ý bảo hai bố con bác đến thủ đô”.
An Văn Kiệt nói xong, nhìn sang Lôi Tuấn theo bản năng.
“Người tìm bác có phải họ Tiêu không?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Đúng thế, sĩ quan thứ năm của phủ tổng thống, Tiêu Hải Phong”, An Văn Kiệt trả lời.
“Thật không ngờ đã bò lên thứ năm rồi? Xem ra quả nhiên nhà họ Tiêu rất lợi hại, nhưng bác An ạ, cháu không đồng ý cho bác đi, nhà họ Tiêu chắc chắn không có lòng tốt, bác đi rồi sợ rằng sẽ có nguy hiểm”.
Lôi Tuấn nhìn An Văn Kiệt, nói chắc như đinh đóng cột.
Hiện nay các nước Tây Vực hỗn loạn, rất nhiều nước nhỏ xuất hiện bệnh hỏa liệt, cho nên nhà họ An vô cùng quan trọng.
Thậm chí cả ngoại vực Hoa Hạ đều xuất hiện dị tộc ở mức độ khác nhau.
Tuy tạm thời Hoa Hạ yên bình, nhưng không có nghĩa là mãi mãi yên bình.
Nhà họ Tiêu ở thủ đô chính là một cái gai độc.
“Bác cũng nghĩ như vậy, hai bố con bác không đi đâu hết, chỉ ở thành phố Thiên Hoa, hai nhà chúng ta mấy đời thân nhau, thậm chí bác có thể bảo đảm, thành quả của nhà họ An chính là của nhà họ Lôi cháu”.
An Văn Kiệt rất không tầm thường, làm việc vô cùng có phép tắc.
An Thanh ở một bên cũng gật đầu, thể hiện tán thành quyết định của bố.
Lôi Tuấn suy nghĩ, nói: “Bất luận thế nào, hai người không thể hợp tác với nhà họ Tiêu, nhưng… cháu rất muốn đến thủ đô xem xem, có lẽ bây giờ nhà họ Tiêu đang truy tìm người đã tiêu diệt Thiên Minh Điện, khi bọn họ mang theo thù hận, càng dễ làm việc sai lầm”.
An Văn Kiệt gật đầu.
An Thanh lại nói: “Nhà họ Tiêu bất phàm, nhất định phải thận trọng, cố hết sức tránh nguy hiểm”.
Cô ta nói xong câu này liền nhìn sang Hứa Phương Hoa theo bản năng.
Hứa Phương Hoa vốn không hiểu câu trước đó. Nhưng cô vẫn nghe thấy hai chữ “nguy hiểm”.
“Ông xã”.
Hứa Phương Hoa bất giác kéo tay của Lôi Tuấn.
“Yên tâm, không sao”, Lôi Tuấn vỗ tay của cô.
“Ôi trời, có chuyện bác quên mất”.
An Văn Kiệt vỗ trán, quay sang Lôi Tuấn, kích động nói: “Bác nhận được một tin, bạn cũ ở thủ đô gửi đến, cháu trai, cháu đoán ai về thủ đô?”
Câu nói không đầu không đuôi khiến Lôi Tuấn không hiểu.
“Ai vậy?”, anh ngẩn người hỏi.
“Là hai nhà bác cả và bác hai của cháu”, An Văn Kiệt nói xong, rồi gật đầu mạnh.
“Cái gì?”
Lôi Tuấn thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Không phải năm đó hai nhà bọn họ bại trong tay nhà họ Tiêu, trốn sang nước ngoài không dám quay về sao? Giờ là thế nào, sao lại đột nhiên quay về thủ đô vào lúc này?”
“Mấy năm nay bác cả và bác hai của cháu làm ăn ở nước ngoài, có lẽ là lá rụng về cội, bán sản nghiệp ở nước ngoài, quay về thủ đô. Bác còn nhận được tin, bây giờ nhà họ Lôi công khai đối đầu với nhà họ Tiêu, nồng nặc mùi thuốc súng!”
An Văn Kiệt nói xong, uống một ly trà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!