Trong đầu mặt sẹo một mớ hỗn độn, nhất thời không nói nên lời!
“Không sai, chính là bổn tọa”.
Hồ Mị Nhi vẫn cười như cũ: “Tôi là Thiên Vương, anh Lôi là đại ca của tôi, như vậy cậu đã đoán được thân phận của anh ấy rồi nhỉ?”
“Tôi…”
“Anh Lôi…”
“Lẽ nào…”
Mặt sẹo ngồi bệt xuống đất, lắp ba lắp bắp, cuối cùng cũng không tài nào nói được những lời vừa nghĩ ra.
“Trong lòng cậu hiểu rõ là được”.
Hồ Mị Nhi dặn dò: “Thiên Vương Thần Điện chúng tôi là người chinh chiến, không giống những người dân bình thường, cho nên thân phận của anh Tuấn không thể công khai, vì vậy cậu phải cố gắng hết sức, chỉ cần cậu làm tốt, tương lai có cơ hội, tôi sẽ nhận cậu về dưới trướng mình”.
“Đa tạ Thiên Vương, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ”.
Mặt sẹo hít sâu một hơi, nhất thời kích động, cúi lạy dập đầu một cái.
“Được rồi”, Hồ Mị Nhi nhìn Ngô Bân cười nói.
“Mặt sẹo, cậu đi đi!”, Ngô Bân cũng kích động nói.
“Tuân lệnh”.
Mặt sẹo đứng dậy, vịn tay vào tường, loạng choạng đi ra ngoài.
Trên xe, mặt sẹo hạ cửu kính xuống, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ hút liên tục mấy điếu thuốc.
“Đại ca, anh sao vậy?”, tên đàn em ngồi phía trước hỏi.
“Tao tao tao…”
Mặt sẹo lắp bắp, đột nhiên cười lớn: “Hahahaha…cuối cùng ông đây cũng có thể vực dậy rồi”.
“Đại ca, anh không có chuyện gì chứ ạ?”, tên đàn em càng tò mò hơn.
“Có chuyện, chuyện tốt, chuyện lớn”.
Mặt sẹo ấn đầu thuốc trong lòng bàn tay, ra lệnh: “Tập hợp tất cả mọi người lại, ông đây nhận được một vụ làm ăn lớn rồi”.
Trời tối rồi!
Lôi Tuấn đang trên đường cùng Thương Lam đi tham gia buổi họp lớp.
Lần họp lớp này, là do một người tên Dương Phong tổ chức.
Dương Phong là lớp trưởng, cũng là người giàu có nhất trong số những bạn học cùng lớp của Thương Lam.
Thương Lam hiểu rõ cô sẽ bị người ta châm biếm sau khi đi đến đây, nhưng cô vẫn phải đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!