Thành Thiên Hoa biến động, nhưng trật tự và hoạt động thương nghiệp khôi phục chỉ trong thoáng chốc, vẫn là một thành phố phồn vinh như trước.
Đường Cao Thăng sợ chết khiếp, đến cuối cùng vẫn giữ được mạng. Nhưng dù sao ông ta cũng hao tổn binh tướng, chỉ có thể xin Diệp Nam Thiên giúp đỡ, tạm thời che giấu chuyện này. Nếu Diệp Nam Thiên cử binh tới hiệp trợ thì có lẽ sẽ xoay chuyển tình thế.
Nhưng Diệp Nam Thiên chẳng nghĩ ra được ai để cử tới viện trợ Tây Vực.
Lính của ông ta cũng giống với lính của Đường Cao Thăng, căn bản không biết đánh trận.
Hi vọng duy nhất lúc này chính là Lôi Tuấn.
Đường Na Na bị Đường Cao Thăng mắng cho một trận, phải đi xin lỗi Hứa Nhã Y.
Cuộc sống của gia đình Lôi Tuấn bình thường trở lại.
Mười giờ tối, tại nhà Lôi Tuấn.
"Ông xã, anh có tâm sự phải không?"
Thấy Lôi Tuấn ngồi trên sô pha hút thuốc liên tục, Hứa Phương Hoa quan tâm hỏi.
"Có một vài chuyện, anh đang nghĩ xem có nên đi làm không", Lôi Tuấn mỉm cười đáp.
"Anh muốn giúp cô An phải không?"
Hứa Phương Hoa rất thông minh, đã đoán được phần nào rồi.
"Không chỉ là giúp cô ấy, mà còn là giúp Hoa Hạ, dù sao đây cũng là quê hương của anh".
Lôi Tuấn vươn tay ra, kéo Hứa Phương Hoa ngồi xuống sô pha.
"Em đồng ý để anh đi, nhưng anh nhất định phải hứa sẽ an toàn trở về", Hứa Phương Hoa nghiêm túc nói.
"Anh hứa, nhất định sẽ không sao hết".
Lôi Tuấn ôm Hứa Phương Hoa vào lòng, dịu dàng nói: "Trong những ngày không có anh, mặt sẹo sẽ phụ trách vấn đề an toàn của em. Em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân và con gái, những chuyện khác đều không cần lo, hiểu chưa?"
"Ông xã cứ yên tâm, em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ", Hứa Phương Hoa tinh nghịch giơ tay chào.
"Con ngủ chưa?", Lôi Tuấn hỏi.
"Ngủ rồi", Hứa Phương Hoa nói.
"Vậy anh cũng phải làm nhiệm vụ đây, không biết chuyến này sẽ đi bao lâu nữa".
Lôi Tuấn ôm Hứa Phương Hoa đi vào phòng ngủ.
"Ui, đáng ghét, chẳng phải anh nói là mệt lắm sao?", Hứa Phương Hoa ngượng ngùng nói.
"Đừng khách sáo, chuyện anh nên làm mà".
Lôi Tuấn ôm Hứa Phương Hoa vào thẳng phòng tắm.
"Để em tự làm", Hứa Phương Hoa ngại ngùng nói.
"Đêm nay ở đây đi. Đóng cửa lại rồi thì em có to tiếng đến mấy cũng không đánh thức con".
Nói xong, Lôi Tuấn nở nụ cười gian trá.
Hứa Phương Hoa ngẩng đầu lên, ngượng ngập nói: "Thế thì... Em cũng không khách khí nữa".
...
Khu vực giáp ranh giữa hai nước ở Tây Vực Hoa Hạ.
Chiến tranh đã kéo dài mấy năm trên vùng đất rộng lớn này, người dân khổ không thể tả.
Nhưng hiện giờ, Hoa Hạ chỉ lo giữ gìn an ninh trong nước, chứ không lo đối ngoại.
Vậy nên tướng lĩnh của các phủ Hộ Quốc chưa từng chủ động xuất quân, chỉ đảm bảo không bị xâm phạm là được.
Tại trụ sở Thiên Vương Thần Điện ở Tây Vực.
Lôi Tuấn mặc quân phục, ngồi tại vị trí chính giữa ở trên cao.
Hai bên trái phải ở phía dưới là hai vị Thiên Vương, lần lượt là Tây Thiên Vương Âu Dương Sát và Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi.
Tiếp sau nữa là sĩ quan các cấp.
Bên ngoài doanh trướng là mấy chục ngàn người đang đứng đón gió.
Ai ai cũng mặc quần áo rằn ri, trang bị trên người đắt giá cao cấp.
Đây là đội tinh anh của Thiên Vương Thần Điện ở Tây Vực, mạnh hơn cả quân đội chính thức của một nước nhỏ.
Sau nhiều năm, Điện Chủ đích thân tới thị sát.
Đây là niềm vinh dự đối với các tướng sĩ ở Tây Vực, vậy nên những người may mắn được đứng ở đây đều hiên ngang ngẩng cao đầu, cho dù phải híp mắt vì gió cát thì bọn họ cũng không chớp mắt.
Ai cũng biết, Điện Chủ tới đây là để chọn quân xuất chinh.
Nếu được đồng hành cùng với Điện Chủ, dù phải chết thì cũng là vinh quang tối cao.
"Âu Dương Sát, đã nhiều năm rồi tôi không quan tâm tới, vậy mà anh lại phát triển Tây Vực lớn mạnh như thế, tôi làm Điện Chủ mà còn thấy không bằng nữa!"
Chứng kiến trận hình hoành tráng ấy, Lôi Tuấn thật sự vui mừng.
Mấy năm trước, nơi này chỉ là một vùng đất hoang tàn, Âu Dương Sát chỉ có khoảng mấy chục ngàn người.
Bây giờ, lực lượng của Âu Dương Sát đã lên tới gần hai trăm ngàn người, hoàn toàn có thể gọi anh ta là bá chủ của Tây Vực.
"Điện Chủ, khen tôi trước mặt mọi người như thế là tôi hồi hộp lắm đấy", Âu Dương Sát cười nói.
"Khen thì cứ nhận đi, anh ấy còn chưa khen tôi bao giờ đâu", Hồ Mị Nhi bĩu môi nói.
"Cô đường đường là Bắc Thiên Vương, ngay trước mặt các anh em, đừng có như thế có được không?"
Đối mặt với Hồ Mị Nhi, Lôi Tuấn bất đắc dĩ nói.
"Thì đúng là thế mà", Hồ Mị Nhi vẫn cười nói.
Bọn họ thoải mái trò chuyện với nhau, nhưng các sĩ quan khác trong doanh trướng lại không nhúc nhích gì, cũng không có biểu cảm gì cả.
Còn có mấy người nữa thì cứ há to miệng mãi, đó chính là An Thanh và đội y tế mà cô ta dẫn tới.
An Thanh biết Thiên Vương Thần Điện rất mạnh, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cô ta vẫn khiếp sợ đến mức không thể ngậm miệng lại được.
Đây mà còn là tổ chức lính đánh thuê nữa sao?
Rõ ràng là mạnh hơn cả quân đội chính quy của phủ Hộ Quốc nữa.
Lúc này, ở trong lòng An Thanh, Lôi Tuấn đang mặc quân phục chẳng khác nào một vị thần.
Đây là mối tình đầu của cô ta ư?
Đây là cậu nhóc từng bị đuổi khỏi nhà năm đó?
Rõ là hai người khác nhau mà!
Đám cấp dưới của An Thanh thì cứ như đang nằm mơ.
Bọn họ đứng ngồi không yên, cảm giác như có kiến bò khắp người, nhưng lại không dám giơ tay gãi.
"An Thanh, trình bày tình hình đi".
Lôi Tuấn đột nhiên lên tiếng nói với An Thanh.
An Thanh giật mình hô lên, sau đó ép mình phải bình tĩnh lại.
"Trong nước Đại Độ có một nơi được gọi là trấn Đại Quan. Ở đó có ba nhà máy lớn, là sản nghiệp của Hoa Hạ chúng ta, còn có tiến sĩ Hòa vô cùng quan trọng".
Nói xong, An Thanh thở dài một hơi, vẫn nhìn Lôi Tuấn với vẻ bối rối.
"Cũng có nghĩa là chúng ta đi để cứu người?", Lôi Tuấn hỏi.
"Cứu người là một phần. Bây giờ trấn Đại Quan sinh bệnh, tôi cần bắt tay với tiến sĩ Hòa, hoàn thành nghiên cứu cuối cùng, mục đích chủ chốt hơn nữa là cứu nguy cho dân bản địa".
"Tôi hiểu rồi".
Lôi Tuấn quay đầu, nói với Âu Dương Sát: "Tình hình ở trấn Đại Quan sao rồi?"
"Cụ thể thì chưa rõ, nhưng có thể khẳng định được là đã bị Thiên Minh Điện khống chế hoàn toàn rồi", Âu Dương Sát dõng dạc nói.
"Nước Đại Độ không xuất binh sao?", Lôi Tuấn hỏi.
"Hiện tại nước Đại Độ loạn hết cả lên rồi, các thành phố quan trọng còn khó giữ nổi, càng không cần phải nói tới một thị trấn. Nhưng tôi đã nhận được tin cầu cứu của nước Đại Độ, chúng ta có thể tới đó một cách hợp lý".
Nói xong, Âu Dương Sát bày ra vẻ mặt mong chờ.
"Hang ổ ở Thiên Minh Điện ở đâu?", Lôi Tuấn lại hỏi.
"Trụ sở chính là ở Hắc Phong Cốc, nằm ở khu vực biên giới của nước Đại Độ. Nhưng Thiên Minh Điện phát triển rất nhanh, hiện giờ ở Tây Vực, chỉ cần không phải địa bàn của tôi thì đâu đâu cũng có điểm tập trung của bọn họ".
"Tiêu Lăng Thiên cũng có chút bản lính đó chứ".
"Tôi thì lại cảm thấy người đứng sau hắn mới thực sự là nguy hiểm".
Nói xong, Âu Dương Sát nhìn về phía Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn cũng nhìn anh ta...
"Vậy nên?", Lôi Tuấn cười hỏi.
"Vậy nên, chúng ta nhất định phải tiêu diệt Thiên Minh Điện. Tây Vực... vĩnh viễn là địa bàn của Thiên Vương Thần Điện!"
"Được, đi điểm binh với tôi!"
"Tuân lệnh!"
Lôi Tuấn đứng lên, vung mạnh áo choàng, ngẩng đầu cất bước.
Thiên Vương và các cấp dưới lập tức đứng lên đi theo.
Đội y tế của An Thanh thì vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
"Thiên Vương Thần Điện, Điện Chủ Thiên Thần".
"Thiên Vương Thần Điện, Điện Chủ Thiên Thần".
"Thiên Vương Thần Điện, Điện Chủ Thiên Thần".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!