Những người còn sống sót, những chiếc xe còn lại.
Toàn bộ đều từ bỏ chống cự, liều mạng quay đầu bỏ chạy.
Nhưng, bọn họ làm sao có thể dễ dàng chạy thoát được…
Dưới sự truy kích và cản đường quyết liệt, Đường Cao Thăng bên này không ngừng có xe rớt lại phía sau.
Người chỉ cần bị mười đại cao thủ đó bắt được, chắc chắn phải chết.
“Tăng tốc tăng tốc tăng tốc…”
Đường Cao Thăng ngồi ở ghế lái phụ, ra sức khàn giọng gào thét.
“Báo cáo, phía trước không còn đường”.
“Cẩn thận đạn tên lửa…”
Đột nhiên một tiếng nổ cực mạnh vang lên, chiếc xe của lãnh đạo này cũng bị bắn trúng.
May mà chiếc xe này vô cùng chắc chắn, không bị nổ tung, chỉ bị lộn nhào hai vòng, sau đó lại đứng vững.
Đáng tiếc chiếc xe đã bị hỏng, cửa xe cũng bị mở ra, người bên trong đều bị thương ở các mức độ khác nhau.
“Vèo vèo…”
Bả vai và khuôn mặt của An Thanh đều bị trầy xước, nhưng cũng không để ý đến.
Cô ta cũng là quân nhân ba sao, lập tức khó khăn bò ra khỏi xe, bởi vì chiếc xe này đã mất đi chức năng bảo vệ, một khi bị bắn trúng hoặc bị đuổi kịp, ai cũng phải bỏ mạng.
“Người đâu, mau cứu tôi”.
Mặt Đường Cao Thăng bê bết máu, một chân bị mắc kẹt, ra sức kêu cứu.
Nhưng người lái xe đã hôn mê bất tỉnh.
Hai người chuẩn bị lao vào cứu lại bị các tay súng bắn tỉa của đối phương tiêu diệt.
“Cô An, cứu tôi, cứu tôi!”
Đường Cao Thăng bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc, chỉ có thể cầu cứu An Thanh.
An Thanh đương nhiên sẽ không nhìn thấy chết mà không cứu, cô ta tránh được mấy phát đạn, dùng cửa xe che chắn, liều mạng kéo Đường Cao Thăng ra.
Đường Cao Thăng lúc này một chân đã bị cà nhắc.
Ông ta cuối cùng đã nhận ra sự cường mạnh của kẻ địch, vừa lăn vừa bò chạy về phía trước.
Mấy người nhảy vào trong một hố đất lớn, tạm thời bảo toàn được tính mạng.
An Thanh ngẩng đầu lên nhìn, số ít các người lính bảo vệ còn lại đang bị chém chết từng người một.
Mười đại cao thủ phía kẻ địch nắm trường đao trong tay, vung đao đến đâu, nơi đó không còn ai có thể sống sót.
“Kết thúc rồi, lần này kết thúc thật rồi!”
An Thanh mất đi sự tự tin, nằm trên đất lẩm bẩm nói.
“Bảo vệ, mau đến cứu tôi, tôi không thể chết”, Đường Cao Thăng điên cuồng hét lên.
“Được rồi, tiết kiệm chút sức lực đi!”
An Thanh cười khổ nói: “Tôi thật hồ đồ, ma xui quỷ khiến lại đi tin ông? Tôi chết rồi cũng chẳng sao, nhưng nếu tôi rơi vào trong tay kẻ địch, sẽ là một tai họa cực lớn đối với chúng ta”.
“Cô An cô đừng nói nữa, mau nghĩ cách chạy đi!”
Hồn phách của Đường Cao Thăng đã sớm bay mất rồi, làm gì còn có tâm trạng nghĩ đến những thứ này.
“Ha ha ha…”
An Thanh bất lực nói: “Kẻ không đáng tin nhất, quả nhiên là những kẻ kiêu ngạo như các ông”.
Lại thêm mấy người may mắn sống sót nhảy vào trong hố đất, nhưng cũng không còn đạn, không dám ra ngoài đối phó với địch.
“Mấy người các cậu bảo vệ tôi rời khỏi đây”, Đường Cao Thăng lại quát lên.
“Khốn kiếp!”
An Thanh không nhịn được nữa nói: “Tất cả đều do sự ngạo mạn của ông gây nên, bọn họ dựa vào cái gì phải chết thay cho ông? Ông là tân cảnh sát trưởng của phủ tổng thống Hoa Hạ, vào thời khắc quan trọng lại hèn nhát không có năng lực như vậy sao?”
“Liên quan gì đến tôi, người bọn chúng muốn bắt là cô”.
Đường Cao Thăng đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, lập tức chỉ vào An Thanh nói: “Cô cô cô…cô lập tức đi ra ngoài, chỉ cần cô đầu hàng, bọn chúng sẽ không tấn công nữa, mau ra ngoài cho tôi”.
“Trời…”
An Thanh thở dài.
Cô ta không thèm để ý đến lão già vô dụng này nữa.
Nhưng nhìn đến những người lính trẻ tuổi trước mặt này, cô ta lại cảm thấy, có lẽ Đường Cao Thăng nói đúng.
An Thanh hít sâu một hơi, giơ hai tay lên.
“Ngừng bắn”, một tên phía kẻ địch hét lên.
Tiếng súng cuối cùng cũng ngừng lại.
An Thanh từ từ đứng lên, đi lên phía bên trên hố đất, phóng tầm mắt nhìn thấy cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Hơn hai mươi chiếc xe, hơn một nửa đều đang bốc cháy.
Một trăm người được gọi là tinh anh, chỉ còn lại vài người đang trong hố đất, số còn lại không còn sống sót.
Cách đó vài chục mét, một hàng mười tên mặc đồ đen.
Có nam có nữ, trường đao trong tay đang nhỏ máu, cuốn theo chiều gió đi đến.
“Người trong hố đất đi ra, tôi không nói lần thứ hai”.
Tên cao thủ cầm đầu, giọng nói vang dội.
Đường Cao Thăng biết không thể trốn được nữa, chỉ có thể giơ tay bò lên.
Mấy người lính còn lại bỏ súng, nhếch nhác bò ra khỏi hố đất.
“Tất cả quỳ xuống, kẻ nào nhúc nhích sẽ chết”, tên mặc đồ đen cầm đầu nói.
Không còn cách nào khác.
Mấy người còn lại cuối cùng này quỳ xuống đất.
“Vị lão đại này, không liên quan gì đến tôi, tôi không phải là lính, tôi là doanh nhân”, Đường Cao Thăng nước mắt nước mũi chảy dòng dòng, vô cùng yếu đuối nhếch nhách.
“Ha ha ha ha…kẻ như ông, mà cũng có thể làm sĩ quan chỉ huy?”, tên mặc đồ đen châm biếm nói.
“Tôi không phải là sĩ quan chỉ huy, à đúng rồi, người các anh muốn bắt là cô ta, mau đưa cô ta đi”.
Để tự cứu lấy mình, Đường Cao Thăng dùng sức đẩy mạnh An Thanh một cái.
An Thanh bị đẩy ngã xuống đất, nhưng lại cố gắng gượng dậy.
Cô ta đối mặt với mười tên mặc đồ đen, mặt không biểu cảm nói: “Tôi có thể đi cùng các người, nhưng xin các người đừng chém sạch giết sạch, những người phía sau tôi, tha cho bọn họ đi!”
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha…”
Tên mặc áo đen cầm đầu cười ngạo nghễ nói: “Thập Đại Minh Vương Tây Vực chúng tôi lẽ nào phải nghe lời của cô sao? Cô An phải không, cô thật khó bắt, nhưng hôm nay ngoại trừ cô ra, ai cũng phải chết”.
“Thập Đại Minh Vương Tây Vực?”
Đột nhiên, một giọng nói quyến rũ từ trên cao truyền đến, lạnh lùng cười nói: “Khẩu khí thật lớn, đường đường là Thiên Vương Thần Điện chúng tôi cũng chỉ có Tứ Đại Thiên Vương, mấy người lại dám tự xưng Thập Đại Minh Vương?”
“Kẻ nào?”, tên áo đen lập tức hét lên.
“Người đến giết mấy người”.
Đột nhiên, từ trên chỗ trên cao lao xuống hai chiếc xe việt dã có thùng xe.
Hai khẩu súng máy bắn điên cuồng.
Kỹ thuật bắn súng của người ở trong xe và ngoài xe điêu luyện, mặc dù chỉ có hai chiếc xe, nhưng trong nháy mắt đã áp chế được đối phương.
Thập Đại Minh Vương lập tức tản ra, nhanh chóng né tránh làn đạn.
Cách vài chục mét, trên một chiếc xe một người phụ nữ và hai người đàn ông nhảy xuống.
Người phụ nữ là Hồ Mị Nhi, hai người đàn ông là cặp song sinh.
Những người còn lại đi xử lý những tên khác của Thiên Minh Điện.
Hồ Mị Nhi dẫn theo cặp song sinh, nhún người nhảy vào giữa đám Thập Đại Minh Vương.
“Con đàn bà thối tha, cô thật to gan?”, tên mặc đồ đen cầm đầu Minh Vương cười ha hả nói.
“Chỉ đám lông gà vỏ tỏi mấy người cũng dám gọi là Minh Vương? Rác rưởi”, Hồ Mị Nhi khinh thường nói.
“Các anh em, giết cho tôi”.
Thập Đại Minh Vương lập tức vung trường đao, hét lên một cách quái dị rồi xông lên đánh giết.
“Chỉ dựa vào”.
“Mấy người?”
Cặp song sinh lập tức ra tay, trong tay bọn họ đều cầm một thanh đao màu đen, trong nháy mắt tia lửa bắn ra khắp nơi.
Hồ Mị Nhi khẽ hô một tiếng.
Trong tay cô ta đã xuất hiện hai thanh Loan Đao hình lưỡi liềm, tia sắc bén của lưỡi đao ngắn bắn ra bốn phía, thật đáng sợ biết bao!
Trong cát bụi, Hồ Mị Nhi giống như yêu quái đang nhảy loạn.
Sau một loạt đao pháp đặc sắc, năm tên Minh Vương đều bị hai thanh Loan Đao chém thành từng mảnh.
Bốn tên Minh Vương khác bị cặp song sinh một tiếng cũng không thốt ra đánh tan.
Trước khi bọn chúng chết vẻ mặt đều kinh hoàng như nhau.
Đội ngũ sát thủ mạnh nhất của Thiên Minh Điện Tây Vực này còn chưa hiểu ra sao, kết quả đã chết rồi?
Một tia sắc bén quét qua.
Tên cầm đầu Minh Vương mất đi hai chân, kêu la thảm thiết ngã trên đất.
Hắn gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ tàn nhẫn, không cam tâm hỏi: “Cô…rốt cuộc cô là ai?”
“Thập Đại Minh Vương, chỉ có vậy?”
Hai thanh đao của Hồ Mị Nhi vung lên…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!