Sau khi thu xếp cho vợ con ổn thỏa.
Lôi Tuấn thực sự đi cùng Dương Tiêu đến đồn cảnh sát.
Không có thẩm vấn.
Cũng không có làm qua loa cho xong chuyện!
Lôi Tuấn liền bị nhốt sau song sắt.
Một trong những việc làm đầu tiên để thể hiện tầm ảnh hưởng của tân cảnh sát trưởng thành phố Thiên Hoa Đường Cao Thăng chính là xử lý Lôi Tuấn.
Đường Cao Thăng cực kỳ quan tâm đến việc cháu gái Đường Na Na bị đánh.
Ông ta thề sẽ dạy cho Lôi Tuấn một bài học.
Nhưng trước mắt, việc quan trọng hơn là phải hộ tống An Thanh đi thực hiện nhiệm vụ.
Vì vậy không thể xử lí luôn Lôi Tuấn được, liền quyết định giam anh lại trước.
Ngày hôm sau.
Toàn thành phố Thiên Hoa đều chấn động.
Thương nhân, cán bộ quan chức, tai to mặt lớn của các ngành nghề đều vây kín lấy đồn cảnh sát đến con kiến cũng chui không lọt.
Sau khi nghe được tin, Mặt Sẹo tập hợp một nhóm thuộc hạ, vây thành ba vòng bên trong ba vòng bên ngoài.
Còn về tổng chỉ huy sở tác chiến thành phố Thiên Hoa Diệp Nam Thiên đã xin nghỉ phép tránh đi.
Con cáo già này không thể chọc đến Đường Cao Thăng, càng không thể chọc đến Lôi Tuấn, Đường Cao Thăng chắc chắn sẽ gặp xui xẻo lớn, ông ta không muốn mò vào vũng nước đục này, dẫu sao Thiên Hoa cũng không có chiến sự, cứ tránh xa ra chút.
Trưởng phòng an ninh Dương Tiêu qua một đêm liền bạc đầu.
Anh ta đương nhiên sẽ không làm khó Lôi Tuấn, cho anh ta mượn thêm lá gan cũng không dám.
Nhưng vấn đề hiện tại là Lôi Tuấn ở trong nhà giam, đã gây chấn động cả Thiên Hoa.
Các ngành nghề nhao nhao tạm dừng kinh doanh.
Nhân viên cảnh sát không có cách nào làm việc.
Mà lúc này cảnh sát trưởng thành phố Thiên Hoa Đường Cao Thăng lại đích thân dẫn đội hộ tống An Thanh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thiên Hoa sẽ gặp vấn đề lớn về kinh tế và an ninh trật tự.
“Trưởng phòng Dương, anh thật to gan”.
Kim Bưu dẫn theo Mặt Sẹo, hiên ngang đi vào.
“Ôi ông chủ Kim, cuối cùng anh cũng đến rồi”.
Dương Tiêu lập tức bước lên nghênh đón, khóc lóc kể lể nói: “Tôi nghĩ các anh đều biết chuyện xảy ra rồi, Dương Tiêu tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh, già trẻ lớn bé trong nhà tôi đều đang được anh Lôi chiếu cố, tôi sao có thể nhằm vào anh ấy!”
“Người đâu?”, Kim Bưu lớn tiếng hỏi.
“Tôi dẫn các anh đi”.
Dương Tiêu cúi đầu khom lưng, không dám nhìn đến Mặt Sẹo.
Chỉ sợ vua của thế giới ngầm Thiên Hoa nổi giận, thành phố Thiên Hoa sẽ loạn cả lên.
Phòng đơn của Lôi Tuấn đơn giản mà thoải mái.
Đồ dùng sinh hoạt ăn uống đều đầy đủ.
Lúc Kim Bưu đi vào, Lôi Tuấn vừa thức dậy, vẻ mặt tươi cười đang châm thuốc.
“Anh Tuấn, đừng chơi nữa, mau ra ngoài thôi!”, Kim Bưu vừa bước vào cửa liền nói.
“Nói cái gì vậy?”
Lôi Tuấn cười nói: “Tôi đánh người, bắt tôi là chuyện hết sức bình thường!”
“Anh Tuấn, chỉ cần một câu của anh, tôi lập tức biến nơi đây thành đống gạch vụn”.
Mặt Sẹo nhìn không nổi Lôi Tuấn chịu chút uất ức, liền trợn mắt hung dữ nhìn Dương Tiêu.
“Được rồi, không liên quan đến trưởng phòng Dương, cũng đừng làm khó anh ta”.
Lôi Tuấn đứng dậy, hoạt động gân cốt, nói: “Gần đây tôi cũng hơi mệt, vừa hay có cơ hội thanh tịnh, việc bên ngoài tôi không quan tâm, tôi muốn ở đây luyện võ, các cậu làm gì thì làm, giúp tôi chăm sóc người nhà”.
Mọi người có mặt đều có thể hiểu được những lời này.
Rất rõ ràng, Lôi Tuấn muốn dùng cách khác để đối phó với Đường Cao Thăng.
Anh muốn ra ngoài, không ai có thể ngăn được.
Anh không muốn ra ngoài, chính là chơi chưa đủ.
Dương Tiêu mắt trợn trắng, âm thầm thở dài: Thành phố Thiên Hoa xong rồi, Đường Cao Thăng xong rồi!
“Bàn Tử, An Thanh rốt cuộc làm nhiệm vụ gì?”, Lôi Tuấn ngồi trên giường hỏi.
“Theo tin tức từ Tây Thiên Vương, một đội y tế quan trọng của Hoa Hạ bị người của Thiên Minh Điện giữ ở nước Đại Độ, đó cũng là thị trấn cuối cùng chưa bị Thiên Minh Điện chiếm giữ, cô An trước tiên là đi cứu viện, sau đó trợ giúp y tế cho địa phương, nghe nói…là nước Đại Độ xin Hoa Hạ giúp đỡ”.
Kim Bưu một hơi nói xong, liền châm một điếu thuốc.
“Xem ra thế giới ngày càng bất ổn!”, Lôi Tuấn nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy, có điều anh yên tâm, Thiên Vương Hồ đã lên đường”, Kim Bưu tiếp lời.
“Được rồi, các cậu đi đi, trưởng phòng Dương sẽ chăm sóc tốt cho tôi”, Lôi Tuấn cười nói.
“Đó là đương nhiên, anh Lôi thiếu một sợi tóc, họ Dương tôi sẽ lấy cái chết đền tội”.
Dương Tiêu khom lưng đứng ở một bên, vẻ mặt không chút luyến tiếc.
Kim Bưu và Mặt Sẹo rời đi, người đến thăm hỏi cũng bị đuổi đi.
Nhưng, thuộc hạ của Mặt Sẹo vẫn còn ở đó.
Tiếp tục bao vây xung quanh đến con kiến cũng chui không lọt…
…
Một trăm ki lô mét ngoài thành phố Thiên Hoa.
Phía trước không còn thuộc phạm vi khu vực Thiên Hoa nữa.
Hơn hai mươi chiếc Hummer dừng lại trong gió.
Đường Cao Thăng đang từ biệt An Thanh.
Cái gọi là đội tinh anh bao gồm một trăm người sẽ phụ trách phối hợp với đội y tế của An Thanh đi Tây Vực.
“Cô An, chúc cô sớm ngày chiến thắng trở về”, Đường Cao Thăng dương dương đắc ý nói.
“Cảm ơn cảnh sát trưởng Đường, đội ngũ này của ông…”
An Thanh vẫn không vững tâm lắm, dẫu sao tình hình bên ngoại vực cô ta cũng nắm được, quả thực là vô cùng phức tạp.
“Cô An yên tâm, đội ngũ này đều là những tinh anh mà phủ tổng thống Hoa Hạ cử đến, bọn họ đều là cao thủ bốn sao trở lên, có thể đảm bảo nhiệm vụ lần này tuyệt đối không xảy ra chút sai sót nào”, Đường Cao Thăng lời thề son sắt nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”, An Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Hành động lần này, mặc dù chặng đường không xa lắm, nhưng để đảm bảo an toàn không thể sử dụng máy bay trực thăng.
Bởi vì ngoại vực hiện tại thế lực đen tối đang hoành hành, máy bay sẽ bị bắn rơi bất cứ lúc nào.
“Chú ý, có biến!”
Đột nhiên binh lính bảo vệ lớn tiếng hét lên.
Ngay sau đó, tiếng súng vang lên!
Trong nháy mắt, khói bụi bốc lên khắp nơi, vô số xe việt dã lao ầm ầm tới.
Đạn bắn như mưa ùn ùn kéo đến.
Rất nhiều đạn tên lửa vang lên khắp bầu trời, tình hình vô cùng nguy cấp.
“Mau ẩn nấp”.
Đội trưởng hét lớn một tiếng, đột nhiên ấn đường bị trúng đạn, chết ngay tại chỗ.
“Mau lên xe, có tay súng băn tỉa”.
“Cẩn thận đạn tên lửa…”
“Quân y quân y…”
Cái gọi là đội tinh anh của Đường Cao Thăng sau khi sĩ quan chỉ huy bị chết lập tức loạn thế trận.
Dưới hỏa lực dữ dội của phía địch, những người chưa chết đều nhảy lên xe.
“Chống trả cho tôi, ai cũng không được phép lùi bước”.
Đường Cao Thăng không có chút kinh nghiệm chiến đấu, chỉ có thể đảm nhiệm vai trò chỉ huy tạm thời.
Nhưng phía địch sớm đã có chuẩn bị, hơn nữa lực lượng của bọn chúng quá đông.
Lúc này, việc Đường Cao Thăng nên làm nhất chính là hạ lệnh rút lui, càng gần Thiên Hoa càng an toàn.
Nhưng lão già khốn kiếp này, quá tự tin về đám thuộc hạ của mình, căn bản không để đám thổ phỉ ngoại vực này vào trong mắt, đợi khi ông ta kịp phản ứng lại, thì đã muộn rồi…
Sau khi hỏa lực của phía địch càn quét xong, mười cao thủ mặc đồ đen đã giết đến.
Mà vào lúc này, đội ngũ của Đường Cao Thăng đã mất đi thời cơ tốt nhất để rút lui.
Giờ muốn chạy cũng rất khó.
“Xuống xe, giết cho tôi!”
Đường Cao Thăng hét lên, bản thân lại nằm sấp trong xe không dám ngẩng đầu.
“Cảnh sát trưởng Đường, không chống cự được nữa, mau rút lui”.
An Thanh ngồi ở ghế sau, vội vàng lớn tiếng kêu lên.
“Cô An yên tâm, thuộc hạ của tôi không vấn đề, rất nhanh sẽ tiêu diệt được bọn chúng”.
Phía mình đã tháo chạy, nhưng Đường Cao Thăng vẫn chưa hết hi vọng, vẫn la hét ầm ĩ yêu cầu thuộc hạ phản công.
Đáng thương cho hơn một trăm cán bộ và chiến sĩ bốn sao này.
Bọn họ quanh năm canh giữ ở phủ tổng thống Hoa Hạ, mặc dù hàng ngày đều được huấn luyện, nhưng trên thực tế căn bản không hiểu về thực chiến, sĩ quan chỉ huy cũng chết rồi, lại phải tiếp nhận sự chỉ huy càn rỡ của Đường Cao Thăng.
Hiện tại đã thương vong hơn một nửa.
Song, trường đao trong tay mười cao thủ phía địch đó vẫn vung lên vù vù.