Hồ Mị Nhi nói: "Mặt sẹo, nhớ kỹ, anh Lôi cần người thì cậu đưa người, cần tiền thì cậu đưa tiền. Tóm lại cần gì thì cậu cũng phải đáp ứng ngay, bao nhiêu cũng được. Bất luận xảy ra chuyện lớn như thế nào cũng sẽ có người thay cậu gánh vác, đúng không, sĩ quan Ngô?"
“Đương nhiên rồi”.
Ngô Bân cười tươi, nói với mặt sẹo: "Cậu cứ yên tâm mạnh dạn mà làm. Trong thành Hương Giang này, tôi vẫn có thể hô mưa gọi gió, hiểu không?"
“Tôi hiểu, tôi hiểu ạ”.
Trán mặt sẹo bắt đầu lấm tấm mồ hôi, trời ơi, lần này thật sự là trúng số rồi!
"Thưa ông chủ, xin hỏi anh Lôi, là...", mặt sẹo không kìm được hỏi.
“Hỗn xược”.
Ngô Bân quát lớn: "Những chuyện như này, cậu cũng dám hỏi sao?"
“Tôi sai rồi ạ, mong ông tha tội”.
Mặt sẹo hoảng sợ, lập tức quỳ xuống.
“Không sao”.
Hồ Mị Nhi cười nói: “Nếu đã làm việc cho đại ca tôi thì nói với cậu ta cũng không sao, trong lòng cậu ta hiểu rõ, mới có thể yên tâm làm việc”.
Cô ta tại nhìn mặt sẹo hỏi: “Nghe danh Thiên Vương Thần Điện chưa?”
“Sao ạ? Thiên Vương Thần Điện?”
Đầu mặt sẹo ong ong, bất giác nói: “Ý cô là…Thiên Vương…Thần Điện…tổ chức lính đánh thuê đứng đầu Hoa Hạ, có sức chiến đấu vô cùng mạnh đó sao ạ?”
“Xem ra cậu cũng có chút hiểu biết”.
Ngô Bân nói tiếp: “Không sai, anh Lôi chính là người của Thiên Vương Thần Điện”.
“Mặt sẹo, cậu đoán xem, anh Lôi có thân phận gì ở Thiên Vương Thần Điện?”, Hồ Mị Nhi mỉm cười hỏi.
“Anh Lôi phong thái bất phàm, nhất định là người có địa vị rất cao”.
“Với kiến thức của cậu, thế nào thì gọi là cao nhất?”
“Cao nhất, vậy nhất định là cấp Thiên Vương rồi, không phải chứ…lẽ nào anh Lôi là Thiên Vương ạ?”
Mặt sẹo càng trở nên kích động hơn, cả người bắt đầu nổi da gà rần rần.
“Hahahaha…”
Hồ Mị Nhi và Ngô Bân cùng lúc cười lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!