Nam Vực Hoa Hạ, lãnh thổ biên giới sát nước láng giềng!
Một thị trấn nhỏ hoang vắng đang bị tấn công dữ dội.
"Điên rồi điên rồi, bọn chúng nhất định là điên rồi!"
Người đang ẩn náu trong một góc của tòa nhà chính là Trang Lăng Thiên, điện chủ của Thiên Minh Điện.
Người này thân phận không rõ, căn bản không ai biết lai lịch của hắn ta.
Nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi, với sự hỗ trợ tài chính mạnh mẽ, hắn ta đã phát triển từ vài trăm người lên gần một trăm ngàn người!
Hôm nay, Trang Lăng Thiên đích thân dẫn đội đến thị trấn bỏ hoang này để thôn tính một tổ chức nhỏ.
Nhưng hắn ta vừa thành công thì liền bị tập kích.
Đối phương cực kỳ quái lạ, điều động mấy chục ngàn người, mang theo nhiều loại vũ khí mạnh mẽ, dưới sự yểm hộ của vô số chiến xa hiện tại đã bao vây kín mít hơn mười ngàn người do Trang Lăng Thiên mang theo.
Cùng lúc đó, Trang Lăng Thiên cũng nhận được một tín hiệu vệ tinh, là lời nhắn của bố già dẫn đầu Chó điên Tây Á mà hắn ta đã thuê rất nhiều tiền phái đến Hoa Hạ, chỉ có vài chữ ngắn ngủi... Thần cũng không cứu nổi mày.
Ngay khi Trang Lăng Thiên đang không hiểu chuyện gì thì bên ngoài lại bắt đầu một đợt tấn công mới.
“Điều tra ra chưa?”, Trang Lăng Thiên hét lên với tên hạ sĩ quan.
“Thưa điện chủ, điều tra rõ ràng rồi ạ, chính là người của Thiên Vương Thần Điện, không sai được”, tên hạ sĩ quan lớn tiếng đáp lại.
"Mẹ nó, kỳ lạ thật đấy!"
Trang Lăng Thiên lẩm bẩm: "Chúng ta và bọn họ từ trước đến nay đều là nước sông không phạm nước giếng, sao đột nhiên lại dẫn quân đội hùng hậu đến đánh? Hôm nay ông đây dẫn theo hơn mười ngàn người, lẽ nào đều phải bỏ mạng ở đây sao?"
“Điện chủ, bây giờ chỉ còn lại không tới năm ngàn người”, tên hạ sĩ quan lại nói.
"Cái gì? Mẹ nó, phá vòng vây, nhanh phá vòng vây cho ông".
"Hỏa lực quá ác liệt, đi ra ngoài thì nhất định sẽ chết".
"Mau phái người đi điều tra cho tôi, phải điều tra rõ ràng, tại sao người của Thiên Vương Thần Điện lại đối phó chúng ta?"
Trang Lăng Thiên đã bắt đầu hoảng loạn, không đủ sức lực để nói chuyện.
Hắn ta ở đây lừa mình dối người, nhưng tên hạ sĩ quan này đã biết rõ điều đó.
Sau khi tên hạ sĩ quan rời khỏi chỗ Trang Lăng Thiên, liền phàn nàn với một vị sĩ quan khác: "Tôi thấy điện chủ bị điên rồi, đang yên đang lành tự dưng lại muốn chọc giận Thiên Vương Thần Điện? Còn phái đám Chó điên đi đánh lén người ta, khiến Tây Thiên Vương nổi giận lôi đình, thật là không tự lượng sức mình! "
“Có lẽ điện chủ…cũng đang nóng lòng muốn phát triển lớn mạnh hơn thôi!”, tên sĩ quan đó nói.
"Lớn mạnh, muốn lớn mạnh liền đi chọc Thiên Vương Thần Điện? Nhìn toàn bộ khu vực này mà xem, đừng nói là chúng ta, ngay cả quân đội của nước Đại Độ có dám khiêu khích Thiên Vương Thần Điện không? Bọn họ là ai chứ, đó căn bản là sự tồn tại của ma quỷ, huống hồ đây chỉ là quân đội ở Tây Vực mà thôi".
"Cậu nói đúng, xem ra đám người Chó điên đó gặp rắc rối lớn rồi".
"Rắc rối? Điện chủ vừa nhận được tin, có vẻ như đều chết cả rồi".
"Không phải chứ, bọn họ đều là kẻ điên, chết dễ vậy sao?"
"Haiz, chắc là kẻ điên gặp quỷ rồi!"
Tên hạ sĩ quan thở dài, muốn nhìn ra ngoài cửa sổ xem tình hình thế nào, nhưng lại bị đạn bay dọa thụt lại.
“Kỳ lạ thật đấy, bên ngoài có nhiều người như vậy, sao lại không tấn công vào?”, tên hạ sĩ quan ngạc nhiên hỏi.
"Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi, người ta căn bản không muốn tiêu diệt chúng ta".
"Là sao?"
"Đây căn bản chỉ là muốn dạy cho điện chủ của chúng ta một bài học mà thôi, nếu không, tôi và anh còn có thể sống sót sao?"
"Được rồi, đừng ra ngoài nữa, đợi người ta đi rồi thì nhanh chóng rút lui!"
……
Cuộc nói chuyện giữa hai vị sĩ quan khiến những người gần đó vô cùng hoảng sợ.
Lúc này, hàng ngàn người của Thiên Minh Điện còn sót lại lập tức truyền đạt ý này ra bên ngoài với nhau...
Tất cả bọn họ đều lần lượt núp trong tòa nhà không dám nhúc nhích.
Bất kể điện chủ có la hét thế nào, cũng không có ai dám đi ra ngoài.
Dần dần…điện chủ cũng không có động tĩnh gì nữa.
Thực ra, nguyên nhân khiến Thiên Minh Điện có thể phát triển nhanh như vậy không có gì khác ngoài một chữ tiền.
Dưới sự chi tiền khổng lồ, một số chiến binh và tổ chức nhỏ, cộng với một số lính đánh thuê đã rút lui hoặc bị đuổi khỏi các đội khác, căm giận gia nhập Thiên Minh Điện.
Thiên Minh Điện có mười ngàn người, nhưng số lượng có sức chiến đấu thực sự cũng chỉ có hai đến ba ngàn người.
Nếu thật sự lập tổ đội khiêu chiến, đa số sẽ giả vờ chết chạy thoát thân, mọi người đều là đến để kiếm tiền, nếu mất mạng thì thật sự không đáng chút nào.
Lại thêm một đợt tấn công dữ dội khác.
Tiếng súng cuối cùng cũng ngừng!
Mười phút sau, sau khi cảm thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Trang Lăng Thiên, điện chủ của Thiên Minh Điện mới tức giận mắng mỏ phái hai tên thám tử ra ngoài thăm dò tình hình.
Chẳng mấy chốc, hai tên thám tử kia đã chạy trối chết vào báo rằng đối phương đã rút lui!
“Hahahaha, hahahaha…”
Trang Lăng Thiên bước ra khỏi tòa nhà, ngẩng cao đầu nhìn về phía kẻ địch vừa rút quân, cười một cách điên cuồng.
Thấy hành động này của hắn ta, nhiều sĩ quan đứng phía sau đều không khỏi dè bỉu coi thường.
"Thiên Vương Thần Điện, một lũ tiểu nhân vô lại, chỉ là súng ống nhiều chút thôi, không có gì đáng sợ cả”.
"Điện chủ nói đúng, bọn chúng là cái thá gì chứ!"
"Đúng vậy, chẳng qua chỉ là muốn tạo thanh thế mà thôi, căn bản không dám đánh trực diện với chúng ta".
"Nếu không thì chúng ta đã quét sạch bọn chúng từ lâu rồi".
"Đúng vậy, đến lúc đó điện chủ của chúng ta chính là người đứng đầu Hoa Hạ rồi!"
Mặc dù tất cả đều biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trước mặt vị điện chủ cực kỳ giàu có này, các vị sĩ quan lớn nhỏ đều lần lượt nịnh bợ, sợ bản thân nói chậm thì sẽ mất đi cơ hội phát tài.
"Rác rưởi, chết tiệt!"
Trang Lăng Thiên châm một điếu thuốc, cười ha hả: "Các huynh đệ, thu dọn đồ đạc trở về đại bản doanh ăn mừng thôi".
Ầm!
Đội ngũ còn sót lại, reo hò hoan hô.
Nhưng đa số sau khi hoan hô xong thì bọn họ lại nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Vừa mới bị người ta đánh đến nỗi không dám ngẩng đầu, cuối cùng cũng xem như may mắn sống sót, nhưng lại làm như kiểu đánh thắng trận vậy, xem ra đi theo Thiên Minh Điện kiếm chút tiền là được rồi, những chuyện khác thực sự không dám nghĩ.
……
Thành Thiên Hoa.
Lúc này, đèn ở pháo đài Hồ Tâm đã được thắp sáng rực rỡ.
Sau khi Lôi Tuấn bước vào, Kim Bưu lập tức phái một đội ngũ lớn đến thu dọn chiến trường.
Bọn họ phải giải quyết tất cả những điều này trước khi trời sáng.
"Anh Tuấn, tôi đã nhìn thấy hết rồi, mọi người thật sự là quá uy mãnh".
Vốn dĩ Kim Bưu vẫn còn một chút hoảng sợ nhưng vừa nhìn thấy Lôi Tuấn thì lập tức hét lên vì phấn khích.
“Phu nhân và những người khác thế nào rồi?”, Lôi Tuấn hỏi.
"Anh yên tâm, bọn họ đều ở trong phòng của cô Thương Lam. Căn phòng đó cách âm rất tốt, các vị phu nhân cũng rất thông minh, không ai ra ngoài cũng không ai hỏi gì cả".
"Các vị phu nhân?"
Lôi Tuấn đá Kim Bưu một cái, cười nói: "Chỉ có một vị phu nhân, không có các vị…!"
"Vâng vâng vâng... anh Tuấn, nhanh nghỉ ngơi một chút đi".
Kim Bưu vội vàng lấy một điếu xì gà đưa lên.
Hắn bất giác nhìn Hồ Mị Nhi đang ngồi bên cạnh.
Lúc này Hồ Mị Nhi đang lau tay một cách khó chịu, vẻ mặt giống như đang oán giận gì đó.
Nhưng Kim Bưu biết biết rõ người phụ nữ này vừa dẫn theo thuộc hạ của mình giết một đàn Chó điên hung dữ, người phụ nữ đáng sợ như vậy, lúc này nhất định không được chọc giận.
“Chuyện tối nay đừng nói với phu nhân…và những người còn lại”, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
"Anh Tuấn yên tâm, tôi hiểu, cứ nói là có chút chuyện bất trắc, cũng không có ai truy hỏi đâu"
"Được, cô Hồ, cô ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi, tôi về trước, có chút không yên tâm về nhà họ An".
Lôi Tuấn đứng dậy, anh liếc nhìn Kim Bưu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!