Lôi Tuấn xả giận cho con gái.
Rồi đưa cô bé ra ngoài ăn, còn mua đồ chơi cho cô bé.
Đợi khi hai bố con bọn họ cười hi hi về đến nhà, Lôi Tuấn liền nhìn thấy em vợ của anh Hứa Nhã Y đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt nở nụ cười kỳ quái?
“Làm trò quỷ gì vậy, chị em về chưa?”, Lôi Tuấn hỏi theo bản năng.
“Dì ơi…”, Tiểu Niệm lao nhanh đến.
Hứa Nhã Y bế Tiểu Niệm lên, cười quái dị với Lôi Tuấn: “Anh rể, anh không ngửi thấy mùi gì à?”
“Cái gì?”, Lôi Tuấn không hiểu.
“Mùi rượu đó!”
“Rượu?”
Lôi Tuấn hít mũi, liền phản ứng lại, đúng là có mùi rượu, truyền ra từ trong phòng ngủ của vợ chồng bọn họ.
“Chị em về rồi, uống nhiều rồi?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Chị về rồi, cũng uống nhiều rồi”, Hứa Nhã Y vẫn cười quái dị.
“Em cười cái gì?”
Lôi Tuấn vừa nói, vừa đi về phía phòng ngủ.
“Anh rể, anh phải chuẩn bị tâm lý”.
“Xí, không phải chỉ uống nhiều thôi sao, anh… vãi!”
Lôi Tuấn đẩy cửa phòng ngủ, lập tức kinh hãi tại chỗ.
Không phải anh nhìn thấy chuyện đáng sợ gì, mà là nhìn thấy cảnh tượng khó mà tin nổi.
Lúc này, trên chiếc giường của anh và Hứa Phương Hoa, có ba người phụ nữ không làm người ta hết lo lắng.
Thương Lam nằm bên trái, An Thanh nằm bên phải, Hứa Phương Hoa nằm giữa!
Ba người phụ nữ tuyệt mỹ này đều thở ra mùi rượu và ngủ say.
Thương Lam lật người, một chân gác lên người Hứa Phương Hoa.
Hứa Phương Hoa cũng lật người, gác lên người An Thanh.
Cũng may chiếc giường này đủ lớn, nếu không, thực sự không đủ cho ba người phụ nữ say rượu nằm ngủ.
Điều khiến Lôi Tuấn bất ngờ là, ba người phụ nữ này đều mặc một chiếc áo ngủ cùng màu sắc…
“Chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?”
Lôi Tuấn lập tức đóng cửa phòng, quay người hỏi Hứa Nhã Y ngồi trên sofa.
“Anh là ông xã của chị ấy, anh cũng không biết, làm sao em biết?”, Hứa Nhã Y cười nói.
“Ai đưa họ về?”
“Hai bà chị mỹ nữ ở nhà đối diện”.
“Họ có nói gì không?”
“Bọn họ nói… không biết nên đưa các chị về đâu, mà các chị lại nôn khắp nơi, thực sự không còn cách nào nên phải đưa về! Còn nữa, hai chị đó thật tốt, giúp các chị ấy tắm rửa, còn mua áo ngủ cho các chị ấy”.
Hứa Nhã Y nói hết những điều nghe thấy liền một hơi.
“Thì ra là vậy!”
Lôi Tuấn thở dài, lẩm bẩm nói: “Phụ nữ uống nhiều rượu đúng là quá đáng sợ, cũng thật là khổ cho Xuân Hân và Hạ Vũ, để họ làm những việc như này, thực sự là làm khó người ta rồi”.
“Anh rể, anh đang nói gì?”, Hứa Nhã Y hỏi theo bản năng.
“À, không có gì, anh đang nghĩ, tối nay anh phải ngủ ở đâu?”
“Anh có thể ngủ phòng của em!”
“Bừa bãi, anh là anh rể của em”, Lôi Tuấn nói theo bản năng.
“Ôi trời anh hiểu lầm rồi, ý của em là, anh và Tiểu Niệm ngủ ở phòng của em, em ngủ trên sofa, ngộ nhỡ nửa đêm bọn họ tỉnh dậy, một mình em là phụ nữ cũng tiện hơn anh”.
Hứa Nhã Y hơi đỏ mặt, lại hơi tức giận nói.
“À à à… ha ha, xin lỗi, anh nghĩ nhiều rồi”.
Lôi Tuấn cười lúng túng, suy nghĩ, nói: “Hay là thôi đi, e đưa Tiểu Niệm về phòng của em, anh tìm người đến trông coi bọn họ, anh không thể ở lại nhà, anh thực sự không dám tưởng tượng, ba người họ tỉnh dậy sẽ là cảnh tượng thế nào”.
Lôi Tuấn nói xong, đi ra khỏi nhà mình.
Anh gõ cửa nhà hàng xóm duy nhất đối diện cùng tầng.
Lập tức cánh cửa bị đẩy mở.
Lộ ra khuôn mặt của Xuân Hân mặc áo không tay.
“Anh Tuấn!”, Xuân Hân lập tức đứng thẳng nói.
“Anh Tuấn!”
Hạ Vũ, Thu Thực và Đông Duyệt nghe thấy cũng vội vàng chạy đến đứng thẳng.
“Việc này… vất vả rồi, tối nay tôi phải ra ngoài, không ai cần theo tôi, các cô điều hai người đến nhà tôi ngủ, buổi tối cũng tiện chăm sóc”, Lôi Tuấn túng lúng nói.
“Tôi hiểu!”, Xuân Hân nói.
“Nhà này… ở có thoải mái không?”, Lôi Tuấn cố ý tìm chủ đề nói chuyện.
“Rất tốt, cảm ơn anh Tuấn”.
Đối với bốn mỹ nữ mà nói, sống ở đây đã là vô cùng hạnh phúc rồi.
Căn nhà này cũng là Lôi Tuấn mua, trước đây cặp song sinh máu lạnh sống ở đây, bây giờ cặp song sinh được phái đi bảo vệ nhà họ An, vì vậy để bốn mỹ nữ sống trong nhà này.
Lôi Tuấn dặn dò bốn mỹ nữ xong, rồi lại về dặn dò Hứa Nhã Y và Tiểu Niệm.
Từ đầu đến cuối anh không dám mở cánh cửa phòng ngủ lần nữa.
Cảnh tượng bên trong quá đẹp, thực sự không dám nhìn nữa!
Lôi Tuấn đi ra khỏi nhà, đầu tiên gọi điện cho An Văn Kiệt báo bình an.
Con gái ngủ ở nhà họ Lôi, An Văn Kiệt vô cùng hài lòng.
Lôi Tuấn cũng lười giải thích, đi xuống lầu, một mình lái xe đến đảo Hồ Tâm…
…
Biệt thự sang trọng của Kim Bưu trong pháo đài.
“Anh Tuấn à, anh có thể đến chỗ tôi đúng là rồng đến nhà tôm!”
Kim Bưu đưa qua một điều xì gà, vui vẻ cười nói.
“Bớt lảm nhảm đi, bây giờ tôi là người không có nhà để về”.
Lôi Tuấn châm điếu xì gà, thực sự có hơi không muốn sống.
“Theo tôi ấy à, ba người phụ nữ đều rất tốt, anh đến chỗ tôi là thừa, cơ hội như này, ngàn năm khó gặp”.
“Cút mau, cẩn thận tôi đánh cậu”.
“Ha ha ha… anh Tuấn, uống rượu không?”, Kim Bưu cười lớn hỏi.
“Được, bọn họ uống, tôi cũng uống”.
“Được rồi, tối nay không say với anh… say rồi cũng không về”.
Kim Bưu nói, lấy ra hai chai rượu vô cùng đắt đỏ.
Lôi Tuấn nhìn, bất mãn nói: “Tôi không thích rượu Tây, đổi bia cho tôi”.
“Được, có ngay”.
Kim Bưu lại lấy ra vài chai bia trong tủ lạnh.
“Anh Lôi, cần người hầu hạ không? Trên đảo này, thứ tôi không thiếu nhất chính là mỹ nữ”, Kim Bưu cười quái dị nói.
“Cậu nói xem?”
Lôi Tuấn không vui nói: “Có ba mỹ nữ tuyệt thế đang nằm ở nhà tôi, tôi còn thích những phụ nữ người đầy mùi tiền chỗ cậu sao?”
“Được được được, tôi uống với anh!”
Hai người bạn tốt vui vẻ uống rượu.
…
Vừa uống là đến nửa đêm.
Đúng lúc hai người hơi ngà ngà say, có vệ sĩ đến gõ cửa.
Nguyên nhân là phòng giám sát ngầm nhận được cuộc gọi video từ Tây Vực.
Lôi Tuấn lập tức sốc lại tinh thần, đi đến phòng giám sát.
Trên màn hình là Âu Dương Sát với vẻ mặt lạnh lùng.
“Thế nào?”, Lôi Tuấn bình tĩnh hỏi.
“Anh Lôi, đa phần đều điều tra rõ ràng rồi, Thiên Minh Điện đang lớn mạnh, tạm thời không điều tra được thế lực phía sau, nhưng có người không ngừng truyền vốn cho bọn họ, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ phát triển nhanh như vậy”.
Âu Dương Sát báo cáo rõ ràng.
“Ừm, quả nhiên có trò mèo, còn nữa không?”, Lôi Tuấn lạnh lùng hỏi.