“Anh Lôi, cảm ơn anh”.
Nhân viên bán hàng Tiểu Khê vừa giúp Lôi Tuấn làm xong thủ tục.
“Không cần khách sáo, tôi mua cô bán, chỉ vậy mà thôi”.
Lôi Tuấn nói, dịu dàng ôm vòng eo thon nhỏ của Hứa Phương Hoa.
“Em vui không?”, anh cười hỏi.
“Vâng, em rất vui”, khuôn mặt Hứa Phương Hoa tràn đầy niềm vui.
“Anh Lôi, đây là danh thiếp của tôi”.
Tiểu Phi mắt chó coi thường người cũng cười theo.
“Không được, người có thân phận thấp bé như tôi không có tư cách lấy danh thiếp của cô”.
Lôi Tuấn rất ghê tởm, trợn trừng nhìn Tiểu Phi một cái.
“Anh Lôi nói đùa rồi, trước đó là tôi có mắt không tròng”.
“Không cần nói nữa, tôi đã mua xe xong rồi”, Lôi Tuấn quay đầu đi.
“Tôi nói Tiểu Phi này, hà tất cô phải vậy?”
Một nữ nhân viên bán hàng rất ghen ghét khác đi đến nói: “Ôi trời, đây chính là mèo mù vớ cá rán, để giả vờ mà mua chiếc xe này, chắc cũng sắp khuynh gia bại sản đấy”.
“Tôi thấy cũng phải đấy, không biết điều”.
Tiểu Phi và người phụ nữ này, mỗi lời nói hành động đều rất buồn nôn.
Cánh cửa bị đẩy mở, một cô gái khí chất phi phàm đưa theo bốn người đàn ông mặc vest đi giày da đi vào.
“Ôi, mấy ông chủ, xem xe phải không?”
Tiểu Phi và đồng nghiệp của cô ta nhanh chóng nghênh đón.
Cô gái đối diện cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, đi thẳng đến trước gần Lôi Tuấn.
“Chào anh Lôi, anh Kim bảo chúng tôi đến lấy mấy chiếc xe MPV”.
Mỗi lần nữ thư khí của Kim Bưu gặp được Lôi Tuấn vừa hưng phấn vừa căng thẳng.
“Chào anh Lôi!”
Một hàng đàn ông mặc vest phía sau đồng thanh chào.
Ầm!
Các nhân viên đang chuẩn bị tan làm ở gian trưng bày liền suýt xoa thổn thức.
Tiểu Phi và nữ đồng nghiệp đó càng che miệng!
Tiểu Phi vội vàng xông lên, lớn tiếng nói với Lôi Tuấn: “Anh Lôi, tôi là nhân viên tư vấn của anh, anh còn muốn xem xe gì, tôi giới thiệu cho anh ngay”.
“Tôi mua xong rồi, bây giờ là cô ấy mua”, Lôi Tuấn cười nói.
“Thưa cô, cô muốn mua xe gì?”, Tiểu Phi lập tức chuyển đối tượng.
“Anh Lôi, tôi…”
Nữ thư ký thấy Lôi Tuấn cười quái dị, liền biết có vấn đề.
“Đúng rồi, cô Tiểu Khê này rất được, có thể tìm cô ta để mua”, Lôi Tuấn đề nghị nói.
“Tôi?”, Tiểu Khê hoảng hốt hỏi.
“Cô nhân viên này”.
Nữ thư ký tiến lên, lịch sự cười nói: “Tôi muốn chọn mười chiếc MPV, phiền cô giới thiệu giúp tôi, rất gấp, một lúc nữa cần phải sử dụng”.
“Mười chiếc?”
“Mười chiếc!”
Cả gian trưng bày vang lên tiếng kinh ngạc!
“Mau đi đi, người ta đã nói là rất gấp!”, Lôi Tuấn cười nói với Tiểu Khê.
“Ồ ồ ồ… cảm ơn anh Lôi”.
Tiểu Khê cúi người thật sâu, lập tức ngẩng đầu, đưa nữ thư ký đi đến một chiếc xe MPV.
“Thưa cô, thưa cô, tôi là tư vấn viên chuyên nghiệp, tôi có thể chiết khấu cho cô”.
Tiểu Phi chưa từ bỏ, đi theo sát phía sau.
“Cút ra”.
Một người đàn ông nhìn như vệ sĩ bỗng quay người quát lớn một tiếng.
“Chiết khấu, mua mấy chiếc xe mà thôi, còn cần phải chiết khấu sao? Cô từng nghe nói tập đoàn Kim Hoa mua xe MPV mà còn cần tư vấn viên chiết khấu chưa?”, vệ sĩ không hề khách sáo nói.
“Tập đoàn Kim Hoa? Các anh là người của Kim Hoa?”, Tiểu Phi che miệng.
“Phí lời, mau gọi giám đốc đến đây”.
…
Hứa Phương Hoa căng thẳng lái xe.
Lôi Tuấn ngồi bên cạnh vị trí lái xe, cười ha ha không nói một lời.
“Em căng thẳng quá, lái như vậy có đúng không?”, Hứa Phương Hoa thở dốc hỏi.
“Em muốn lái thế nào thì lái như vậy”.
“Nhưng bị đâm thì sao?”
“Đâm thì sửa, không muốn sửa thì bán, bán rồi lại mua xe mới”.
“Ông xã, anh thật ngông cuồng!”, Hứa Phương Hoa cười nói.
“Anh điên cuồng vì em”, Lôi Tuấn đắc ý cười nói.
“Thật không chịu nổi anh, bây giờ đi đâu?”
“Đi đón Tiểu Niệm và Nhã Y, chúng ta đi ăn tối”.
…
Chín giờ tối.
Mười chiếc xe MPV xa hoa tạo thành đội xe, đi đón đội hộ vệ của Diệp Chấn.
Hai bố con nhà họ An đổi xe, dưới sự bảo vệ của một đội vệ sĩ, lái vào một viện điều dưỡng sang trọng độc lập cách hồ lớn trung tâm không xa.
Nơi này là viện điều dưỡng, cũng có thể là nhà, sẽ nhanh chóng cải tạo thành một viện nghiên cứu.
Thông tin vẫn chưa được truyền đi, vì vậy tối nay viện điều dưỡng khá yên tĩnh.
Đội ngũ vệ sĩ của Kim Hoa đã vào vị trí.
Đích thân Âu Dương Sát dẫn theo bốn cô gái hộ tống hai bố con nhà họ An đi vào biệt thự.
“Ông An, cô An, hai người an toàn rồi!”
Người đích thân đợi ở đây là phó chủ tịch mới của tập đoàn Kim Hoa, Thương Lam.
“Cô đây là?”, An Văn Kiệt lịch sự hỏi.
“Chào ông An, tôi là Thương Lam của tập đoàn Kim Hoa, thông qua báo cáo các phương diện toàn thành phố, cuối cùng quyết định, do tập đoàn Kim Hoa chúng tôi bỏ vốn, xây dựng cơ sở nghiên cứu cho hai vị, tất cả chi phí và sự an toàn sau này của hai người đều do tôi toàn quyền phụ trách, cho nên hai vị đến đây, thì coi như về nhà”.
Thương Lam mặc đồ công sở sang trọng, khuôn mặt xinh đẹp, ăn nói rõ ràng.
Hai bố con nhà họ An tươi cười, cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Chào cô Thương, thực sự cảm ơn cô”.
An Văn Kiệt bắt tay của Thương Lam, khen ngợi nói: “Sớm đã nghe nói tập đoàn Kim Hoa rất lợi hại, không ngờ lại cường mạnh như vậy, hai bố con tôi nhất định sẽ dốc toàn lực, hết sức vì đất nước”.
“Ông An nặng lời rồi, hai vị là nhân tài, chúng tôi cầu còn không được”.
“Nói như vậy, người đánh lui kẻ địch cũng là người của tập đoàn Kim Hoa các cô?”
An Văn Kiệt vừa nghĩ đến trận ác chiến trước đó, toàn thân cũng phải run lên.
“Phải mà cũng không phải, nhưng chắc chắn là bạn của chúng tôi”, Thương Lam trả lời một cách hoàn hảo.
“Tôi hiểu, tôi hiểu”.
An Văn Kiệt quay đầu theo bản năng, gật đầu với Âu Dương Sát phía sau.
“Anh Âu Dương, anh vẫn ổn chứ”, Thương Lam lập tức cười nói với Âu Dương Sát.
“Chị dâu… sao…”
Âu Dương Sát rất kinh ngạc, anh ta chỉ phụ trách đón người nhà họ An vào thành, và tạm thời đảm nhận công tác bảo vệ an toàn mấy ngày, nhưng anh ta không ngờ, người phụ trách tiếp đãi lại là Thương Lam.
Gặp lại Thương Lam lần nữa, Âu Dương Sát hơi ngẩn người!
Dù sao cũng là vợ cũ của lão đại, khiến anh ta không biết làm sao.
“Anh Âu Dương, anh Lôi của anh biết tôi ở đây”, Thương Lam cười nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Âu Dương Sát cười lúng túng, không nói gì nữa.
“Ông An, cô An, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!”
Thương Lam mời hai bố con họ ngồi xuống, và cho người đưa trà lên.
“Cô Thương, tôi luôn cảm thấy hình như chúng ta từng gặp nhau, cô đến từ đâu?”
An Văn Kiệt cau mày, đang không ngừng suy nghĩ.
“Tôi đến từ thành Hương Giang”, Thương Lam lịch sự nói.
“Không phải chứ? Nhà họ Tần, Tần Văn Sơn là thế nào với cô?”
“Đó là bố của tôi!”
Thương Lam đứng lên.
An Văn Kiệt cũng đứng lên.
“Thì ra là con gái của bạn cũ, tôi nói tại sao lại thân thiết như vậy!”
An Văn Kiệt kích động nói: “Bố của cô tên là Tần Văn Sơn, tôi tên là An Văn Kiệt, tên của chúng tôi đều cùng thay đổi, tôi và bố của cô còn có chung một người bạn tốt, tên là Lôi Văn Xuyên…”
“Trời ơi, bác An, đúng là bác sao?”, Thương Lam kinh ngạc nói.
“Là tôi, hồi nhỏ tôi còn từng bế cô đấy! Chớp mắt đã nhiều năm như vậy, tuy tôi ở nước ngoài, nhưng cũng được biết, bố cô đã mắc bệnh qua đời, còn Lôi Văn Xuyên… cũng không còn trên đời!”
An Văn Kiệt nói, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!