Trương Quế Trân giận đến mức vỗ ngực.
“Thương Lam, cô đủ rồi!”
Tần Mỹ Kiều nói: “Sao cô dám nói chuyện với mẹ như vậy hả?”
“Bà ta xem tôi là con gái à?”
Thương Lam cũng đã bất chấp tất cả, cô đã chịu đựng cái gia đình này đủ rồi.
“Cô thật không biết xấu hổ, hai vợ chồng cô ăn bám mà cũng dám nói lý à?”
Tần Mỹ Ngọc châm dầu vào lửa.
“Đừng có giả vờ giả vịt nữa!”
Thương Lam kiên định nói: “Chị hai, tôi và chị có thỏa thuận với nhau về hợp đồng đấu thầu của tập đoàn Kim Đỉnh, tôi cũng đã nói rồi, nếu như không thể giành được hợp đồng này, tôi sẽ ra khỏi nhà!”
“Tốt, rất tốt!”
Tần Mỹ Ngọc vỗ tay nói: “Mọi người nghe rồi đó, chính miệng cô ta nói như vậy!”
“Đúng, chính tôi nói đấy, nhất ngôn cửu đỉnh!”
“Đúng vậy, tôi và vợ tôi sẽ cùng nhau gánh chịu!”, Lôi Tuấn tức giận nói.
“Vậy cũng dễ xử!”
Trương Quế Trân nói: “Đã làm sai thì phải chịu phạt, từ hôm nay trở đi, dừng tất cả các khoản chi tiêu của vợ chồng Thương Lam, xe cũng không cho phép sử dụng, kể các các nguồn tài nguyên khác của gia tộc, cứ vậy đi!”
Trương Quế Trân nói gần như hét.
“Đáng đời tụi bây!”
Tần Mỹ Ngọc đắc ý nói: “Em gái ơi em gái, đều do em tự tìm mà thôi!”
“Đừng gọi tôi là em gái, chị không xứng”.
Thương Lam đứng lên và nói: “Tuấn, chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Lôi Tuấn lập tức đứng dậy, ngẩng cao đầu, choàng lấy tay Thương Lam.
Lúc này, Trần Uy nhếch mép cười gian.
Nếu Thương Lam rời khỏi nhà họ Tần, có nghĩa là sẽ không liên quan gì đến họ Tần nữa, đến lúc đó, Lôi Tuấn không nuôi nổi cô, chắc chắn cô sẽ tái giá, nói không chừng hắn ta sẽ có cơ hội.
Vừa nghĩ có thể ôm Thương Lam vào lòng, Trần Uy suýt nhịn không được kêu lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!