“Ông xã à”, trên mặt Hứa Phương Hoa đủ loại biểu cảm.
“Bà xã”.
Lôi Tuấn bế Hứa Phương Hoa lên, cười nói: “Yên tâm, từ bây giờ trở đi, nhà chúng ta sẽ không có bất kỳ chuyện phiền phức nào nữa đâu, còn bây giờ thì…trời sắp sáng rồi, tranh thủ thời gian”.
“Anh muốn làm gì?”, Hứa Phương Hoa bất giác hỏi.
“Chuyện này còn phải hỏi sao, sao anh phải bảo Tiểu Niệm về nhà ngủ, em không hiểu?”
“Đáng ghét, chiến hữu của anh vẫn còn ở đây đấy”.
“Yên tâm, bọn họ bị điếc”.
Lôi Tuấn nhanh chóng bế Hứa Phương Hoa lên tầng ba.
Hứa Phương Hoa vừa chạm đất liền xông vào nhà tắm, vô cùng xấu hổ.
Lôi Tuấn đã tắm từ trước, tốc độ cởi đồ của anh nhanh đến lạ thường!
Anh nhảy lên giường, dựa người vào đầu giường.
Châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi.
Anh thích thú nhìn về phía căn phòng tắm cố ý xây bằng kính kia.
Khung cảnh này thật đẹp!
Sau một hồi trông chờ…
Cuối cùng Hứa Phương Hoa cũng bước ra khỏi phòng tắm!
Lúc này, cô quấn một chiếc khăn tắm màu hồng, tóc vẫn còn ướt nước.
Da cô mềm mại trắng như tuyết, dưới ánh đèn màu hồng lại càng thêm quyến rũ mê người.
Vẻ đẹp trời sinh chính là như thế!
Thân hình nóng bỏng, cong như hình chữ S, đôi chân ngọc ngà thon dài thẳng tắp.
Lôi Tuấn nhất thời ngẩn người.
Khi tàn thuốc cháy đến tay, anh mới giật mình sực tỉnh, lại phát hiện người đẹp đã nằm trong lòng mình.
“Hahahaha…”
Lôi Tuấn bỗng nhiên cười ha hả.
Hứa Phương Hoa vốn đã rất ngại ngùng, tức giận nói: “Xấu xa, anh cười gì chứ?”
“Anh đang nghĩ, đêm đó vào bảy năm trước, trong ngôi miếu đổ nát kia tuyết rơi lạnh như vậy, sao em lại đổ mồ hôi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!