“Mày bị ngu hả? Không nhìn ra có điều khác thường à?”
Vương Đại Cường giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên, thằng em của hắn ta đã bị người ta xử lý.
“Hói đầu, hóa ra là người của mày?”
Mặt sẹo bước lên một bước, quát: “Dám hống hách với ông mày, mày chán sống rồi hả? Tất cả xông lên, giết thằng này cho tao!”
Rầm!
Đám đàn em của mặt sẹo lập tức xông lên.
Phút chốc, Vương Đại Cường và cô ả trang điểm đậm bên cạnh đều bị đè xuống đất, kêu la thảm thiết.
“Đừng đánh, đừng đánh, ông mày là người của tập đoàn Kim Đỉnh đấy!”
Thời điểm sống chết, Vương Đại Cường chỉ có thể dùng chiêu cáo mượn oai hùm.
“Tiếp tục đánh cho tao, đánh cho đến chết!”
Nếu là lúc trước, có lẽ mặt sẹo còn bận tâm đến uy danh của tập đoàn Kim Đỉnh, dù sao thì ông chủ Kim cũng là người giàu có nhất thành phố này.
Nhưng hiện tại, hắn đã có ông chủ làm chỗ dựa. Sau khi biết trong phòng, nhân vật lớn thật sự chính là Lôi Tuấn thì một tên quản lý của tập đoàn Kim Đỉnh chả là cái thá gì cả.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, van xin các người đừng đánh nữa!”, Vương Đại Cường van xin thống thiết.
“Đại ca tha mạng, tha mạng cho tôi đi, tôi không dám nữa!”, giọng của cô ả trang điểm đậm càng thêm thảm thiết.
“Đánh, không được ngừng, đánh chết tao chịu!”
Mặt sẹo đâu chịu bỏ qua, hắn vốn là kẻ giỏi nhìn mặt nói chuyện, hiện tại, hắn đã xác định được ai là Lôi Tuấn.
Trong phòng ngoại trừ Vương Đại Cường đang bị đánh thì chỉ còn lại hai người đàn ông.
Một người trẻ tuổi sớm đã bị dọa đến mức run lẩy bẩy, còn một người tay ôm mỹ nhân, trên môi là nụ cười hờ hững, tuy anh ta chưa lên tiếng, nhưng thông qua phong thái có thể xác định được thân phận.
Mặt sẹo tìm đúng cơ hội chào hỏi Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn đang ôm Thương Lam trong tay, nở nụ cười với mặt sẹo.
Trong tình cảnh hỗn loạn, vậy mà hành động nhỏ này vẫn bị bạn thân của Thương Lam – Bạch Tiểu Khê phát hiện.
Vốn dĩ cô ta định lén lút kêu Thương Lam chạy, nhưng lại vô tình thấy cảnh này.
Cô ta lập tức đứng sững tại chỗ.
Tuy Bạch Tiểu Khê chỉ là một công dân bình thường, nhưng cô ta vẫn biết mặt sẹo là ai, hắn gần như là ông trùm của thành Hương Giang.
Một tên đại ca hung hãn, độc ác như hắn sao có thể cúi đầu với Lôi Tuấn?
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ cô ta hoa mắt sao?
Lúc này, Vương Đại Cường đã bị đánh thành đầu heo.
Ả đàn bà đáng ghét kia cũng không mấy gì tốt.
“Đừng đánh chết!”
Đột nhiên, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
“Dừng tay!”
Mặt sẹo sững sờ, lập tức hô lên với đám đàn em của mình: “Lui ra!”
Đám đàn em rất biết phối hợp, tất cả hùng hổ lui ra sau lưng mặt sẹo.
Mặt sẹo lại nhìn về phía Lôi Tuấn, vô thức xoa xoa tay, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Tuy cái người tên Lôi Tuấn này thoạt nhìn rất thân thiện, thế nhưng ông chủ đã đích thân gọi điện cho hắn, hơn nữa còn tỏ thái độ rất lo lắng, việc này đủ để chứng minh ngay cả một vị quan chức cấp cao như ông chủ cũng không dám đắc tội anh ta!
Mặt sẹo là một kẻ lõi đời, nên khi gặp được nhân vật lớn, khó tránh khỏi muốn nịnh bợ một chút.
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được bước lên trước hai bước, cúi chào Lôi Tuấn, nói một cách cung kính: “Anh Tuấn, anh là anh Tuấn đúng không?”
“À… là tôi!”, Lôi Tuấn cười khổ.
“Anh Tuấn, là tôi, tôi là mặt sẹo!”
“Tôi không biết anh!”
Lôi Tuấn lắc đầu.
“Anh Tuấn, năm đó, trên chiến trường, chính anh đã cứu mạng tôi, anh có nhớ không?”
“Việc này… à, hóa ra là Tiểu Đao!”
Lôi Tuấn cười thầm, cái tên mặt sẹo này đúng là thích diễn.
“Là tôi, là tôi, tôi là Tiểu Đao, anh vẫn khỏe chứ?”
Mặt sẹo thở phào nhẹ nhõm, nhìn thái độ của đối phương hẳn là không tức giận.
“Tôi khỏe, anh vẫn như ngày nào, ra tay không biết nặng nhẹ!”
Lôi Tuấn kéo Thương Lam đứng dậy, cười nói: “Tiểu Đao à, tôi chỉ đi ngang qua đây, sẵn tiện ngồi một chút mà thôi, tôi không biết người họ Vương kia, anh đang có việc bận, tôi đi trước!”
“Anh Tuấn đi thong thả, hôm nào tôi mời anh uống rượu!”
Mặt sẹo lập tức lui sang một bên, đám đàn em của hắn cũng nhanh chóng xếp thành hai hàng.
Lúc này, Thương Lam kinh ngạc nhìn Lôi Tuấn!
Tình hình này là sao? Người chồng bất lực của cô cũng được kính nể vậy à?
Chẳng lẽ gương mặt điển trai của anh ấy thật sự có tác dụng?
“Hai người đừng đứng sững ra đó, đi thôi!”
Lôi Tuấn ôm Thương Lam, quay sang nói với Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ.
“À? Vâng!”
“Anh Tuấn, đi thôi!”
Hai người bạn thân của Thương Lam ngơ ngác, bối rối dịch lại gần.
Với tư cách là em họ của Vương Đại Cường, Tư Đồ Lạc biết rõ bản thân đang ở trong tình trạng nguy hiểm, nếu mặt sẹo biết được mối quan hệ của hắn ta với Vương Đại Cường, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận nhớ đời.
Tên này cũng khá thông minh, lập tức đi theo.
“Anh Tuấn đi thong thả!”
Mặt sẹo vẫn cúi người hô vang.
“Anh Tuấn đi thong thả!”
Đám đàn em của hắn cũng đồng loạt cúi đầu, hô to như sấm.
Lôi Tuấn cười khoái chí dẫn theo mọi người ra khỏi phòng.
“Em họ cứu anh!”
Vương Đại Cường đang nằm trên mặt đất đột nhiên hét lên.
“Mày là em họ thằng kia à?”
Mặt sẹo lập tức bước lên xách Tư Đồ Lạc gầy yếu như xách một con gà.
“Tôi tôi tôi…”, Tư Đồ Lạc bị dọa đến choáng váng.
“Tiểu Đao, buông hắn xuống, hắn không liên quan”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.
“Vâng, anh Tuấn!”
Mặt sẹo lập tức ném Tư Đồ Lạc xuống đất.
Tư Đồ Lạc như được tái sinh, vội vã chạy ra sau lưng Lôi Tuấn.
“Anh Tuấn, anh Tuấn, tôi sai rồi, cứu tôi với!”
Rốt cuộc Vương Đại Cường cũng nhận ra mình đã chọc phải người không nên chọc.
“Anh Tuấn, việc này…”, mặt sẹo vô thức hỏi.
“Tiểu Đao à!”
Lôi Tuấn vỗ vỗ bả vai mặt sẹo, cười nói: “Ý của tôi là đừng đánh chết!”
“Đã hiểu!”
Mặt sẹo lập tức quay sang đám đàn em và nói: “Lên đi, đánh gãy chân chó của hắn cho tao!”