“Nếu anh không cút khỏi đây, tôi sẽ la lên đấy!”, Hứa Phương Hoa la to.
“Công trường ồn như vậy, làm gì có ai nghe thấy!”
“Cứu mạng…”
Hứa Phương Hoa vừa hét lên thì chợt nghe thấy có tiếng động phía cửa sổ, ngay sau đó, một bóng đen tung người nhảy vào…
…
Bốp!
Đột nhiên Lôi Tuấn vung tay tát Hứa Tiểu Hề một cái.
“Á!”
Hứa Tiểu Hề thét lên: “Khốn kiếp, sao mày đánh tao?”
“Tôi nói tính tình tôi “không kém”, không phải chị bảo có thể chịu được à?”
“Mày…”
“A a a a…”
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Âm thanh lớn đến mức nửa cái thôn đều nghe thấy được.
“Chuyện gì vậy?”, Hứa Tiểu Hề vô thức hỏi.
“Hình như có con heo đang kêu!”, Lôi Tuấn bất giác nở nụ cười.
“Mày đã làm gì hả?”
“Tôi… đang giúp chị bắt chuột đó mà!”
Lôi Tuấn nhìn quanh: “Chuột đâu rồi? Chạy đâu mất rồi?”
“Hỏng rồi!”
Hứa Tiểu Hề biến sắc, vội xông ra khỏi nhà.
Lôi Tuấn cười ha hả, sau đó cất bước theo sau.
“Á á á…”
“Ui da mẹ ơi… đánh chết người rồi…”
Tiếng kêu la thảm thiết lại lần nữa vang lên, mà nơi phát ra chính là nhà của Hứa Phương Hoa.
Âm thanh này làm kinh động rất nhiều thôn dân.
Lúc Lôi Tuấn chạy ra ngõ thì vừa khéo gặp rất nhiều người đang chạy về phía nhà của Hứa Phương Hoa.
“Cô chú ơi, chuyện gì vậy, tôi vừa từ trên núi xuống!”, Lôi Tuấn vội hỏi.
“Hình như nhà của ông ba Hứa xảy ra chuyện gì đó!”
Thôn dân chẳng quan tâm đến Lôi Tuấn, co chân chạy nhanh hơn.
Lúc này, cảnh tượng ở nhà họ Hứa rất lạ lùng.
Hứa Phương Hoa ôm Hứa Nhã Y nấp trong phòng ngủ.
Trên mặt đất có một người đàn ông đang nằm ngay đơ, một chân hắn ta bị bẻ gãy, năm ngón tay ở bàn tay trái không cánh mà bay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!