“Anh đi làm gì?”
“Anh muốn xem thử kẻ nào dám động vào bà xã của anh?”
Từ trên người Lôi Tuấn bất chợt toát lên một vẻ oai nghiêm khó lòng nhận ra.
“Anh…”
Thương Lam vô cùng ngạc nhiên, còn mơ hồ cảm thấy hoảng hốt.
Cô hít sâu vào một hơi: “Thôi được rồi, đã là chồng tôi thì đây là quyền của anh, nhưng tôi nói trước, anh đến đó chỉ được ngồi yên, không được phát ngôn bừa bãi, đây có thể là cơ hội cuối cùng của chúng ta đấy”.
“Bà xã em yên tâm, bảo đảm không đánh nhau”.
“Đánh nhau? Bộ anh biết hả?”
Thương Lam trừng mắt nhìn anh, quay gót bước vào phòng ngủ thay quần áo.
Lôi Tuấn bước ra ban công, châm một điếu thuốc, nhấn gọi một số trong danh bạ điện thoại.
“Anh Tuấn ạ, có chuyện gì vậy anh?”
Không đầy ba giây đồng hồ, đầu bên kia đã bắt máy
“Mị Nhi”.
Lôi Tuấn thản nhiên nói: “Tìm cho tôi một người biết đánh nhau ở thành Hương Giang, thân phận bình thường thôi, nhưng không được là người của chúng ta”.
“Đã rõ, sau đó làm gì nữa ạ?”
“Sau khi thương lượng xong với hắn thì gửi số điện thoại của hắn qua cho tôi”.
“Rõ, còn cần gì nữa không ạ?”
“Hết rồi, tôi vẫn ổn, đừng lo”.
Lôi Tuấn cúp máy, nhả ra một vòng khói lượn lờ.
Tám giờ tối, tại Nightclub Đào Nguyên.
Thương Lam dẫn theo Lôi Tuấn, đi vào một phòng bao hạng VIP.
Trong phòng bao, có một nam hai nữ đang ngồi, nam là đàn anh Tư Đồ Lạc, hai nữ là Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ, đều là bạn gái thân thiết của Thương Lam.
Tư Đồ Lạc cũng là con nhà hào môn hạng hai, họ hàng với khách mời Vương Đại Cường hôm nay.
Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ gia cảnh bình thường, không khác gì Thương Lam trước đây.
“Chào anh ạ”, Thương Lam lễ phép chào hỏi.
“Ồ em đến rồi đấy à, nào, đến đây ngồi với anh”, Tư Đồ Lạc đứng dậy.
“Waaaaa!”
Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ cùng vui vẻ reo lên.
Dù sao cũng đều là con gái cả, lâu ngày không gặp tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng không bao lâu mọi người đều im lặng.
Bởi vì bọn họ không ngờ Thương Lam lại dẫn cả Lôi Tuấn đến.
“Hi, lâu rồi không gặp”.
Lôi Tuấn đã từng gặp những người này, chỉ là không quen thân thôi.
Anh ngồi xuống sát cạnh Thương Lam, còn ga lăng cầm áo khoác giúp cô.
Những người ở đây đều biết người ở rể này, đều biết anh là một thằng đàn ông vứt đi, dù sao Thương Lam cũng là người đẹp số một thành Hương Giang, cô lại bằng lòng lấy một người đàn ông không ra gì, chuyện này từng xôn xao suốt một thời gian.
Tư Đồ Lạc xưa nay vẫn không ngừng theo đuổi Thương Lam.
Bởi vậy, hắn cũng chẳng có cảm tình gì với Lôi Tuấn cả, chỉ lạnh nhạt gật đầu thay cho chào hỏi.
Thực tế, quan hệ giữa Tư Đồ Lạc và Vương Đại Cường cũng không hẳn là thân thiết, nhưng ai bảo hiếm hoi lắm mới được crush mở miệng nhờ, mặt mũi nào từ chối cho đặng, cho dù sự vụ này đàm phán có ra sao thì được gặp Thương Lam một lần cũng thỏa mãn rồi.
Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ cũng không có thành kiến gì với Lôi Tuấn, có chăng chỉ là tiếc cho Thương Lam thôi.
Các cô đều độc thân, cho nên ngược lại còn bị vẻ điển trai của Lôi Tuấn thu hút.
Nhìn hai cô bạn thân thiết liên tục nhìn trộm Lôi Tuấn, Thương Lam vừa thấy vui mừng, lại vừa thấy mất mát.
Vui mừng là vì chồng mình đẹp trai quá mà!
Mất mát là vì, ngoài cái mã đẹp trai thì anh ta chẳng còn gì hết…
“Sao cậu lại dẫn anh ta theo?, Bạch Tiểu Khê hỏi nhỏ.
“Biết sao được, anh ấy lo cho tớ”. Thương Lam đáp.
“Coi đó, thương cậu ghê còn gì!”
“Tiếc là anh ta quá vô tích sự, không manly tí nào”, Thương Lam bất giác liếc qua Lôi Tuấn.
Lúc này Lôi Tuấn đang mời Tư Đồ Lạc hút thuốc lá.
Nhưng mà điếu thuốc bình dân của anh thì Tư Đồ Lạc đời nào lại để vào mắt chứ.
Lôi Tuấn bị từ chối cũng chẳng để bụng, tự mình móc điện thoại di động ra nghịch.
“Anh ta vẫn ăn không ngồi rồi thế à?”, Tôn Vũ hỏi.
“Dù ai nói gì anh ta vẫn cứ trơ ra, căn bản là không chịu đi làm”.
Cứ nghĩ tới chuyện chồng mình là kẻ ăn bám, Thương Lam lại thoáng thấy tủi thân.
“Đàn em à, anh thật sự cảm thấy tiếc cho em”.
Tư Đồ Lạc liếc Lôi Tuấn một cái, sau đó quay sang Thương Lam: “Em từng là hoa khôi giảng đường, lại còn thông minh nhạy bén, thế mà lại chịu khổ vì loại đàn ông này”.
“Đàn anh à, em vẫn ổn mà”, Thương Lam lí nhí.
“Tôi nói… anh Lôi này”.
Tư Đồ Lạc khinh thường hất mặt với Lôi Tuấn: “Anh không có công ăn việc làm, nể mặt Thương Lam, tôi có thể cho anh một công việc đơn giản cũng được, anh đến công ty làm trợ lý cho tôi, lương tháng 5000 tệ , sao nào?”
“Thật sao ạ?”, Thương Lam vui mừng.
Cô biết Tư Đồ Lạc làm vậy là vì muốn lấy lòng mình, nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội.
Một tháng 5000 tệ tuy chẳng bõ bèn, nhưng tốt xấu gì cũng là một công việc, huống chi, còn có thể học hỏi được nhiều thứ.
“Vì em, anh bằng lòng làm tất cả mọi chuyện”.
Tư Đồ Lạc nhìn Thương Lam, ánh mắt đưa tình giấu giếm vụng về.
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu”, Lôi Tuấn cười ha hả thay cho câu trả lời.
“Lôi Tuấn, anh không thể dẹp bớt tự ái của anh được sao?”, Thương Lam bất mãn.
“Bà xã à”.
Lôi Tuấn cười nói: “Anh đã nói rồi, em đợi anh một tháng thôi, sau đó anh nuôi em cả đời”.
“Haiiizzz…”
Thương Lam chỉ còn biết cạn lời, không biết phải nói gì, lắc đầu chán chường.
“Đồ không biết điều”.
Tư Đồ Lạc lại nói: “Nếu không phải nể mặt Thương Lam thì cái thứ ăn bám như anh có xin đi gác cổng tôi cũng chẳng thèm mướn. Anh vốn chẳng đáng mặt đàn ông, càng không xứng đáng cưới cô ấy làm vợ”.
“Chuyện của tôi ai mượn cậu xen vào?”
Lôi Tuấn bất thình lình ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tư Đồ Lạc.
“Phì…”
Tư Đồ Lạc đột nhiên cảm thấy không khí đang hít thở lạnh ngắt.
Sao lại thế này? Vầy là sao?
Thằng ở rể bám váy vợ thôi mà, sao lại có ánh mắt lạnh như băng đó?
Tư Đồ Lạc dù gì cũng là con nhà phú quý hạng hai, hiểu biết không phải ít.
Nhưng hắn sống đến từng tuổi này đã bao giờ nhìn thấy ánh mắt khiến người ta lạnh sống lưng như vậy.
“Anh Tư Đồ, đừng nói nữa”.
Bạch Tiểu Khê vội vàng dàn hòa: “Chuyện nhà người ta, anh cũng đừng áp đặt như vậy’.
“Đúng vậy đó ạ”.
Tôn Vũ cũng khuyên nhủ: “Hôm nay anh đến đây không phải để giúp Thương Lam bàn chuyện làm ăn sao?”
Thương Lam lúc này đang vỗ vỗ vào tay của Lôi Tuấn.
Bởi vì cô cũng phát hiện ánh mắt của Lôi Tuấn có gì đó không đúng lắm.
“À, đúng đúng, đúng rồi nhỉ…”
Tư Đồ Lạc không đạt được ý đồ, vội vàng xuống nước, cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ đắt giá trên tay: “Chắc cũng sắp tới rồi, Thương Lam, em yên tâm đi, anh nhất định cố hết sức giúp đỡ em”.
“Cảm ơn anh ạ!”
Thương Lam thở phào nhẹ nhõm, cũng may Lôi Tuấn không có làm xằng làm bây.
Không đúng, anh ta là tên ăn bám mà, anh ta có gan làm xằng làm bậy sao?
Anh ta… là một tên ăn bám vô tích sự thật à?
Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, một ông chú đầu hói bóng loáng thò đầu vào.
Người này chính là người phụ trách bộ phận đấu thầu của tập đoàn Kim Đỉnh, giám đốc Vương Đại Cường.
Vương Đại Cường ôm theo một người phụ nữ môi son má phấn, sau lưng còn có một đám đàn em.
Vốn là nhân vật hạng trung của tập đoàn Kim Đỉnh, hắn ta cũng coi như một nhân vật nửa hình nửa dạng.
Chẳng biết danh tiếng và uy tín cỡ nào tại Hương Giang, nhưng nếu chỉ trong phạm vi nightclub này thì vẫn rất gì và này nọ.