“Em ba, em thật giỏi, thì ra em mới là nhân vật lớn!”, Tần Mỹ Ngọc bèn nói.
“Con gái ngoan, mau nghĩ xem, rốt cuộc có còn ai nữa không? Không còn nữa thì chúng ta bắt đầu, không thể phơi khô mấy ông chủ lớn đó ở đây!”
Trương Quế Trân rất gấp gáp, chỉ sợ bỏ bê người có tiền.
“Đừng gọi tôi là con gái”.
Thương Lam cau mày, hít sâu một hơi, nói: “Những người này không phải tôi mời đến”.
“Không thể nào”.
Trương Quế Trân nói: “Vàng thật bạc thật, tên của con, không phải con còn có thể là ai?”
“Không phải… là ông chủ Kim chứ?”, đột nhiên Tần Mỹ Ngọc hỏi.
“Đúng thế, ông chủ Kim còn chưa đến?”
Trương Quế Trân lại nói với Thương Lam: “Con gái, rốt cuộc ông chủ Kim có đến không?”
“Khụ, khụ khụ…”
Quản gia đứng ở cửa lớn, đột nhiên ho khan mấy tiếng vào micro.
Phút chốc.
Hội trường mừng thọ trở nên yên tĩnh.
Người xuất hiện tiếp theo sẽ là ai đây?
"Cục trưởng Trương thuộc Cục Xây dựng Hương Giang tới chúc thọ lão phu nhân, chúc cô ba Thương Lam luôn đong đầy niềm vui".
"Cục trưởng Lạc thuộc Cục Công nghiệp Hương Giang tới chúc thọ lão phu nhân, chúc cô ba Thương Lam hạnh phúc vui vẻ".
"Cục trưởng Vương thuộc Cục Thương nghiệp Hương Giang tới chúc thọ lão phu nhân, chúc cô ba Thương Lam vạn sự như ý".
...
Kèm theo những tiếng hô to của quản gia, những vị quan chức mặc vest tươi cười bước vào hội trường.
Những người này có thân phận đặc biệt, rất ít khi tham gia kiểu tiệc tùng như thế này.
Đương nhiên, khoản tiền mừng của bọn họ không thể công khai được.
Thế nhưng, những vị cục trưởng tuy không thuộc về ngành kinh doanh, nhưng lại quản lý ngành kinh doanh ấy đều tới vì cô ba Thương Lam.
Chính vì thế, xung quanh xôn xao hết cả lên lên.
Những nhân vật này khác với các đại gia, muốn đặt vững nền tảng ở Hương Giang thì bắt buộc phải liên hệ với bọn họ.