Trần Uy nói, đứng lên đi ra phía cửa.
Người nhà họ Tần lúc này càng thộn mặt?
Ba người phụ nữ cầm danh thiếp xác nhận nhiều lần, lại thấy bên trên viết rõ ràng Thương Lam.
Lúc này, khách quý Lâm Quảng Sinh đã đi vào.
“Ôi giám đốc Lâm, cảm ơn ông đã đến”, Trương Quế Trân vội vàng tươi cười nghênh đón.
“Giám đốc Lâm à, đúng là ông à!”, Tần Mỹ Ngọc cũng tiến lên.
Vợ chồng Tần Mỹ Kiều, và cả Trần Uy vừa đến, tất cả khó mà tin được nhìn cảnh này.
Nhưng một màn kịch tính xảy ra.
Giám đốc Lâm chỉ gật đầu với mẹ con nhà họ Tần, sau đó trực tiếp vượt qua bọn họ, đi thẳng đến trước mặt Thương Lam, lịch sự cười nói: “Cô Thương, gặp được cô, tôi rất vui, chúc Lão phu nhân phúc như Đông Hải, cũng hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác”.
“Tôi… tôi…”
Vẻ mặt Thương Lam đầy kinh ngạc, hoàn toàn không biết phải làm gì.
“Cô cứ bận việc của cô nhé, tôi qua đó trước”.
Giám đốc Lâm nói xong, quay người đi về hướng khu dành cho khách quý, còn vẫy tay với mấy người quen biết.
“Có chuyện gì vậy?”
Thương Lam lí nhí nói: “Tôi vốn không quen, sao lại đến vì tôi?”
“Chủ tịch tập đoàn Úc Hoa, ông Triệu Đằng Đạt đến mừng thọ, lễ mừng một triệu, ghi dưới danh của cô ba Thương Lam”.
Quản gia vừa dứt lời lại gây nên một hồi kinh ngạc!
“Mau xem, lại thêm người nữa”.
“Vãi, đều là mang tiền mặt đến!”
“Ôi đúng là chủ tịch Triệu, bao nhiêu năm cũng không thấy ông xuất hiện”.
“Đúng là gặp quỷ rồi, cô ba nhà họ Tần, thể diện lớn như vậy sao?”
“Hôm nay coi như đến đúng rồi”.
“Chốc nữa tôi phải qua đó kính một ly”.
…
Các khách quý kinh ngạc không thôi, suy đoán các loại.