Theo sau anh cũng chỉ có Hồ Mị Nhi và Âu Dương Sát.
Một trận giao tranh ngắn ngủi nhàm chán trôi qua, đại ca của câu lạc bộ Hắc Long – Long Lân – nghiến răng quỳ dưới sàn nhà.
Cùng lúc giao đấu với hai vị Thiên Vương, một phần trăm cơ hội đánh trả cũng không có.
Âu Dương Sát bẻ gãy tay Long Lân, từng ngón một.
“Tao phải giết bọn mày, giết sạch bọn mày…”
“Á…”
Mặc cho Long Lân chửi rủa, Âu Dương Sát vẫn tỉnh bơ không hề cau mày, không ngừng nghiên cứu xem bộ phận cơ thể nào của Long Lân dễ biến dạng nhất, đối xử với hạng người này, Âu Dương Sát mới chính là ác ma thật sự.
Trêu chọc vào ma quỷ, hậu quả… tự hiểu nhé!
“Lôi Tuấn, rốt cuộc mày là ai?”
Mãi đến lúc này, Long Lân mới thật sự chết khiếp, mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
“Với thân phận của mày? Không xứng để biết tao là ai”.
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Khi mày đối xử tàn bạo với vợ con tao, thì phải biết sẽ có ngày hôm nay, bây giờ đã đến lúc mày đền tội”.
“Mày mà giết tao, Tiêu Chiến sẽ không tha cho mày”.
Long Lân khiếp đảm trước cái chết lủng lẳng trên đầu, rốt cuộc cũng nhả ra cái tên của chủ nhân hắn.
“Tiêu Chiến? Ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười nhạt: “Bản thân ông ta còn lo chưa xong, e là không rảnh đến cứu mày đâu”.
“Long Lân à…”
Lôi Tuấn giận dữ gằn giọng: “Tao không muốn nhiều lời vô ích với mày, từ giờ phút này trở đi, câu lạc bộ Hắc Long sẽ chỉ còn là truyền thuyết, còn mày, dù có muốn chết cũng không dễ dàng đâu”.
Âu Dương Sát nãy giờ vẫn không hề ngừng tay.
Anh ta muốn khiến cho kẻ dám xuống tay tàn độc với người nhà của điện chủ muốn sống không được muốn chết không xong.
Còn Hồ Mị Nhi khẽ nhếch môi.
Nữ vương La Sát nhìn dáng vẻ thất thế thảm hại của Long Lân, cảm thấy khá thỏa mãn.
“Âu Dương”.
Lôi Tuấn hỏi: “Anh tìm được Thẩm Sơ Tuyết ở đâu vậy?”
“Điện chủ, ý anh là…”
“Không sai, đó mới là mồ chôn xứng đáng với hắn”.
…
Mưa càng lúc càng lớn.
Long Lân vô lực ngã vào chuồng lợn, vây quanh hắn là một lũ lợn nhớp nháp bẩn thỉu.
Những con lợn này bị bỏ đói quá lâu rồi, mắt con nào con nấy đỏ vằn.
Sau khi biết được đây là nơi Thẩm Sơ Tuyết và Tiểu Niệm từng phải sống, mặt mày Lôi Tuấn lạnh như tảng băng.
Vì sao trên đời lại có kẻ độc ác như Long Lân chứ?
Ông trời nhất định sẽ không tha thứ kẻ táng tận lương tâm như vậy.
“Lôi Tuấn, có giỏi thì mày giết tao đi”.
“Mày giết tao rồi thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu”.
“Lôi Tuấn, tao sai rồi”.
“Cầu xin mày mà, tha cho tao đi…”
Long Lân lúc này gần như đã mất đi thần trí, nói năng bắt đầu lộn xộn.
Đối diện với nửa đời còn lại sống trong sợ hãi, chết không được sống không xong, chẳng thà được chết cho rồi.
“Giết mày á? Mày xứng sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!