Chương 100
Âu Dương Sát vứt súng báo hiệu.
Một giây sau, một con dao găm thay thế súng báo hiệu cầm trong tay anh ta.
Trong đêm mưa.
Đám lâu la của câu lạc bộ Hắc Long bị trúng đạn nhưng vẫn không ngừng lao lên.
Nhưng chẳng tên nào chạy vào rừng mà còn mạng để trở ra.
“Lên cho tao, lên hết đi…”
Gã Cường chỉ huy điên cuồng rống lên: “Đứa nào lùi bước tao bắn đứa đó”.
Xoẹt… Đột nhiên một luồng sáng chói mắt rọi từ trên cao xuống.
Sáng lòa, chói lóa cả gương mặt đang sợ hãi của gã Cường.
Nhóm lâu la lúc này đã chết quá nửa, xác chết la liệt khắp nơi trong rừng.
Nhưng chỉ một quả pháo hiệu đã hoàn toàn cắt đứt ý niệm sống sót của cả đám!
“Chuyện gì xảy ra?”
“Thôi rồi, đối phương tấn công đến nơi rồi”.
“Anh em ơi, mạng mình quan trọng hơn, chạy thôi…”
Hết người này đến người khác kêu gào thảm thiết, cả đám ruồi muỗi trong nháy mắt tan tác.
Ở phía đối diện.
Lôi Tuấn đứng trong màn mưa, lẳng lặng đưa mắt nhìn trời.
Anh kẹp một điếu xì gà bị mưa thấm ướt mèm đưa lên miệng.
Một chiếc dù lập tức che trên đầu anh.
Lôi Tuấn châm thuốc, rít một hơi thật dài.
“Phiu…”
Anh thở ra một làn khói, nhẹ giọng nói: “Âu Dương thành công rồi, bắt đầu tổng tấn công thôi”.
“Tuân lệnh”.
Hồ Mị Nhi ngay lập tức vung tay lên, ra lệnh: “Đội bắn tỉa, giết chết chỉ huy của đối phương”.
Đoàng… Đoàng, đoàng… Mấy tiếng súng khô khốc đột ngột vang lên.
Nhìn bên quân địch, mấy tên đội trưởng tay chân của gã Cường hầu như đều trúng đạn trong tích tắc.
Đầu đạn cỡ lớn nhắm thẳng, nổ tung.
Tên chỉ huy đám tép riu chết không kịp ngáp.
“Con mẹ có, bảo vệ tao mau”, gã Cường khúm núm trốn chui trốn nhủi gào lên.
Lúc này bọn lâu la đã chẳng còn nghe lệnh nữa, những ai may mắn chưa chết đều đòn đau nhớ đời, ghi khắc một điều, rằng đối phương không phải đối thủ mà mình có thể đối phó, đây căn bản không phải là chiến đấu ngang cơ, mà là đơn phương tàn sát.
Những kẻ bên đối phương đều không phải những người tầm thường.
Lính đánh thuê như bọn họ, có thể coi là vua của binh lính bình thường.
“Chạy mau, chạy mau…”
“Bà mẹ nó, coi tao như bao cát hả”.
“Cút ra, xê ra một bên cho tao”.
Đám người hỗn loạn đã không còn phân biệt nổi phương hướng nữa.
Thế nhưng không ai dám lùi về phía sau, bởi vì sau lưng là một hàng súng đang chĩa thẳng vào họ.
Những ai chạy sai hướng đều bị bắn hạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!