Viện trưởng Tiểu La Thiên học viện ngồi trên ghế nghiêm túc nhìn Trần Lạc, im lặng. Lý chấp sự ngồi xuống ghế, ngửa đầu, nhắm mắt.
Giọng điệu Lý chấp sự cao cao tại thượng
– Trần Lạc, ngươi ở học viện cũng mấy năm nên biết tài nguyên vô cùng quý giá, mỗi một phần linh khí, một viên linh đan, một trận pháp đều vô cùng quý.
Ý của Lý chấp sự rất rõ ràng, để Trần Lạc ở lại Tiểu La Thiên học viện trong tình huống hiện nay chỉ lãng phí.
Như Lý chấp sự nói, chín tuổi Trần Lạc nhập học, hiểu rõ tình huống Tiểu La Thiên học viện, càng biết con người Lý chấp sự như thế nào. Trần Lạc không tức giận, biểu tình không có chút giận dữ, khóe môi cong lên tự giễu.
Trần Lạc nói:
– Lý chấp sự nói đúng, với tình huống như ta nếu ở lại học viện đúng là lãng phí tài nguyên. Ta biết, ta hiểu học viện khó xử.
Lý chấp sự vẫn nhắm mắt lại, khoanh tay nói:
– Vậy ngươi còn lời gì để nói?
– Mấy năm qua các vị lão sư cẩn thận tài bồi ta, ký thác kỳ vọng cao. Ta xâm nhiễm hắc ám phụ lòng các lão sư, ta không mơ xa được tha thứ, chỉ muốn học viện cho ta ở lại. Ta Lý chấp sự không hút một phần linh khí, không ăn một viên linh đan của học viện, sẽ không dùng một trận pháp, tuyệt đối không lãng phí một chút tài nguyên của học viện.
Trần Lạc nói đến mức này khiến các lão sư dao động, trong đó có mấy lão sư kinh nghiệm lâu năm, chính mắt nhìn Trần Lạc lớn lên. Các lão sư liếc nhau, cảm thấy nên cho Trần Lạc một cơ hội. Bọn họ cùng nhìn hướng viện trưởng Tiểu La Thiên học viện.
Viện trưởng Tiểu La Thiên học viện ngồi ngay ngắn, khuôn mặt uy nghiêm không biểu tình lắc đầu, bắt đầu tuyên bố kết quả.
– Trần Lạc, ngươi xâm nhiễm hắc ám, xúc phạm quang minh pháp lệnh, không chỉ phụ học viện nhiều năm tài bồi ngươi còn làm tổn hại danh dự học viện ta. Chuyện đã qua học viện sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi, nhưng tình huống ngươi hiện tại không thích hợp lại tu hành, dù ở trong học viện chỉ có hại không giúp gì cho ngươi. Vì vậy hôm nay ta quyết định trục xuất ngươi ra khỏi học viện.
Trần Lạc nghe viện trưởng Tiểu La Thiên học viện tuyên bố kết quả, trái tim đập nhanh, biểu tình lạnh nhạt lộ vẻ thất vọng. Môi Trần Lạc mấp máy muốn nói lại thôi. Giờ phút này, Trần Lạc không biết nên nói cái gì. Khóe môi Trần Lạc cong lên nụ cười phức tạp, có tự giễu, lạc lõng, hối hận, bất đắc dĩ. Trần Lạc không gây sự, không van xin tiếp. Trần Lạc liên tục cúi đầu hướng viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, mỗi lão sư đang ngồi cảm ơn mấy năm nay bọn họ quan tâm, tài bồi.
Một lát sau, Tiểu La Thiên học viện xoay người rời đi, đến cửa đại điện chợt nghe viện trưởng Tiểu La Thiên học viện nói:
– Trần Lạc, trục xuất ngươi ra khỏi học viện không phải học viện không nỡ bỏ tài nguyên mà là ngươi thật sự không thích hợp lại tu hành. Chúng ta suy nghĩ cho ngươi, hy vọng sau này ngươi làm con người mới, dù không thể tu hành cũng đừng giẫm lên vết xe đổ.
Trần Lạc lắc đầu nói câu cảm ơn, đi thẳng ra ngoài.
Đêm nay âm u tối tăm, mây đen dày đặc. Trong trời đêm không có một ngôi sao điểm xuyết.
Trường Tín thành, trong rừng cyâ hoang vu vùng ngoại ô, đống lửa đốt cháy, Trần Lạc ngồi khoanh chân dưới đất. Trần Lạc khom lưng, gục đầu xuống, chống cằm. Tay Trần Lạc cầm khúc gỗ khều đống lửa, mắt đốt cháy ngọn lửa. Trần Lạc thẫn thờ ngồi.
Trần Lạc rời khỏi nhà tù, trên đường về Tiểu La Thiên học viện hắn đã suy tính đền trường hợp tệ nhất. Dù là vậy nhưng khi nghe viện trưởng tuyên bố trục xuất mình ra khỏi Tiểu La Thiên học viện vẫn làm Trần Lạc thấy buồn bã, không chấp nhận nổi, nhưng đã đến mức này không thể cứu vãn nữa. Trần Lạc có thể làm được gì?
Trục xuất thì trục xuất, rời khỏi Tiểu La Thiên học viện không có nghĩa là không thể tu hành.
Trần Lạc biết rõ mục đích hắn trở về chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, mở bảo khố Trung Ương học phủ, đọc ra bí mật lớn nhất thế giới cho sư phụ nghe. Bây giờ tu vi bị phế, Trần Lạc không có cả tư cách thi Trung Ương học phủ. Nếu không vào được Trung Ương học phủ thì làm sao mở ra bảo khố của nó?
Trần Lạc còn một năm, trong một năm này hắn có thể lại tu luyện đến cảnh giới thứ hai, vượt qua cuộc thi Trung Ương học phủ không?
Không biết, Trần Lạc rất mờ mịt, nhưng hắn sẽ cố gắng phấn đấu hết sức.
Trong cơ thể mất hết linh lực, Trần Lạc thử cảm ứng tinh thần lực vẫn vô cùng yếu ớt, tạm thời không thể tập trung ngưng tụ. Trong thời gian ngắn Trần Lạc không cách nào bày trận pháp, chỉ có thể chậm rãi tu dưỡng, chờ tinh thần lực hồi phục mới có thể tiếp tục bố trận.
Không có trận pháp phụ trợ, tuy rằng tu hành chậm chút nhưng Trần Lạc chỉ có cách đó.
Trần Lạc còn một năm, hắn không thể lãng phí ngày nào.
Nghĩ đến đây Trần Lạc ngồi thẳng người, nhắm mắt, nhíu mày, thúc giục linh hồn cộng hưởng với thiên địa. ‘Linh hồn cộng hưởng, dẫn linh nhập thể’ là môn bắt buộc của mỗi một vị vu sư học đồ, là tri thức tu hành cơ bản nhất.
Trên đường tu hành vu sư có bảy cảnh giới.
Nhập môn cảnh giới thứ nhất là học đồ, vào cảnh giới thứ hai là Trường Tín thành sơ giai, cảnh giới thứ ba là vu sư trung giai, cảnh giới thứ bốn là vu sư cao cấp, bước vào cảnh giới thứ năm là sửa dở thành hay đại vu sư, cảnh giới thứ sáu là lật trời đổ nước thần thông vu sư, cảnh giới thứ bảy là ngao du thiên địa vu hành giả.
cảnh giới thứ nhất vu sư học đồ linh xung thất mạch.
Trong cảnh giới này các học đồ thông qua linh hồn cộng hưởng dẫn thiên địa linh khí lôi kéo vào cơ thể rồi trùng kích bảy linh mạch. Sau khi đả thông bảy linh mạch thì mở linh hải, trở thành vu sư sơ giai.
Một năm trước Trần Lạc không chỉ đả thông bảy linh mạch mà còn mở ra linh hải thuộc về mình, bất đắc dĩ bị người trong tháp hình phạt phế, bây giờ cơ thể hắn không có một chút linh lực.
Giờ phút này, Trần Lạc cẩn thận cảm ứng tình huống của mình, chân mày càng nhíu càng chặt. Tình huống bảy linh mạch tốt hơn Trần Lạc tưởng tượng một chút, bình thường một học đồ nhập môn mới tiếp xú tu hành trong bảy linh mạch sẽ tràn ngập tạp chất, thông qua linh hồn cộng hưởng, hít thở chậm rãi tẩy trừ tạp chất đi. Cuối cùng tẩy hết tạp chết khiến linh khí xuyên suốt cơ thể, bảy mạch liên kết mở ra linh hải của riêng mình.
=======
Linh mạch của người thường nối liền thành vòng tròn, linh mạch của Trần Lạc bây giờ là bất quy tắc, rối loạn.
– Chắc là đám người pháp hình phạt phế linh hải của ta khiến linh mạch tắc nghẽn, rối loạn.
Trần Lạc lầm bầm:
– Cần hút nhiều linh khí mới khiến linh mạch bất quy tắc tròn lại như lúc đầu.
Hút linh khí là quá trình từ từ tích lũy tháng ngày, vì nó dính đến linh hồn nên không nhanh được. Nên biết linh hồn bí ẩn mà yếu ớt, sơ sẩy một cái làm tổn thương linh hồn là hết vốn.
Linh hồn là gốc của một người.
Tư chất của con người đó có như thế nào phải xem linh hồn, nếu linh hồn mạnh chút thì hút linh khí nhanh hơn người khác. Ngược lại linh hồn yếu sẽ cùng cách cộng hưởng bảo thủ nhất.
Trong Tiểu La Thiên học viện học đồ bình thường chọn dùng ‘Song chấn song hấp pháp’, ý nghĩa là linh hồn cộng hưởng hai lần, thu nạp hai lần. Đây là cách cộng hưởng thu nạp an toàn nhất, bảo thủ nhất được Huyền Hoàng thế giới công nhận. Tất nhiên theo tu vi tăng lên thì linh hồn sẽ dần biến mạnh, có thể tăng nhanh tốc độ hấp thu.
Thuở nhỏ linh hồn của Trần Lạc mạnh hơn người khác một chút, hắn còn tu luyện tinh thần lực, độ mạnh linh hồn khá mạnh so với bạn cùng lứa. Trần Lạc chưa từng thấy có bạn đồng lứa nào linh hồn mạnh hơn hắn, mức chịu đựng cao nhất ngũ chấn ngũ hấp, cực hạn của linh hồn Trần Lạc, không kéo dài được bao lâu. Nhiều lúc dh chỉ chọn cách tứ chấn tứ hấp.
– Bị chỗ chết tiệt đó nhốt hơn một năm, không biết linh hồn của ta có yếu không.
Trần Lạc hít sâu, bắt đầu cảm ứng linh hồn, sau đó hành động. Trần Lạc bắt đầu cùng thiên địa linh khí cộng hưởng.
Linh khí trong thiên địa là thứ không thấy cũng không sờ được, chỉ có thúc giục linh hồn cộng hưởng với nó mới kéo linh khí đến, qua cách hít thở dẫn linh khí vào cơ thể. Bây giờ Trần Lạc chưa hấp thu ngay, hắn chỉ muốn thử xem linh hồn của mình có yếu đi không. Lúc trong nhà tù cảm xúc Trần Lạc thấp, không có tâm tình tu hành. Hơn nữa Trần Lạc có muốn tu luyện cũng không có linh khí để hấp thu.
Cảm giác linh hồn và thiên địa linh khí cộng hưởng rất kỳ diệu, có lẽ hơn một năm không sử dụng linh hồn cộng hưởng nên mới làm lần đầu Trần Lạc đã tốn nhiều thời gian.
Linh hồn sau khi cộng hưởng lần đầu Trần Lạc cảm giác có hơi thở dịu nhẹ ập vào mặt, nhẹ như gió xuân làm thể xác và tinh thần phấn chấn. Trần Lạc biết đây là thiên địa linh khí, cảm giác xa cách đã lâu. Rất nhanh Trần Lạc cộng hưởng linh hồn lần hai, linh khí quanh thân càng đậm đặc, cộng hưởng lần ba, bốn. Trần Lạc hít sâu, hắn muốn tử xem linh hồn có yếu không thì phải cộng hưởng thêm lần thứ năm, vì một năm trước cực hạn của hắn chính là năm lần cộng hưởng.
Rào!
Sau khi linh hồn cộng hưởng lần thứ năm linh khí ập đến bao phủ Trần Lạc, hắn lộ biểu tình hân hoan. Còn có thể cộng hưởng lần thứ năm nói lên linh hồn không yếu đi, Trần Lạc đang định hấp thu bỗng cảm giác là lạ. Trần Lạc nhớ một năm trước cực hạn của hắn chính là năm lần cộng hưởng, linh khí ập đến làm linh hồn hắn thấy áp lực.
Bây giờ linh hồn không cảm giác áp lực gì, không một chút nào, sao có thể? Không lẽ một năm bị nhốt trong tù chẳng những không làm linh hồn biến yếu mà càng mạnh thêm?
Có thể không?
Trần Lạc ôm lòng tò mò cộng hưởng lần thứ sáu. Hay thật, thành công! Khiến Trần Lạc ngạc nhiên vô cùng là sau cộng hưởng lần thứ sáu linh hồn vẫn không thấy áp lực gì.
Sao có thể như vậy?
Trần Lạc không hiểu ra sao, ù ù cạc cạc. Lòng tò mò khiến Trần Lạc cộng hưởng lần thứ bảy, hắn không tin nổi là đến lúc này linh hồn vẫn không thấy khó chịu gì.
Cộng hưởng lần thứ tám, vẫn không sao.
Cộng hưởng lần thứ chín, hoàn toàn không khó chịu.
Cộng hưởng lần thứ mười, bình thường.
Trần Lạc không cộng hưởng lần thứ mười một, vì hắn đã hóa đá, đần ra. Trần Lạc không thể hiểu nổi tình huống này, vừa mừng rỡ vừa khủng hoảng. Rất nhanh Trần Lạc thấy khó chịu, không phải linh hồn mà là thân thể. Bởi vì sau mười lần cộng hưởng kéo về linh khí quá đậm đặc, cơ thể Trần Lạc khó chịu, bản năng điên cuồng hấp thu. Linh khí bốn phía đậm đặc từ thất khiếu chui vào cơ thể Trần Lạc, qua mười phút hắn mới hấp thu hết tất cả linh khí.