Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

– Này đồ ngốc, đánh giúp ta một lát, ta muốn đi trận tháp, chút nữa sẽ về.

– Còn đánh? Lạc Anh học . . . A không, Lạc Anh cô nương, nàng đã đánh nửa năm, có phải là hơi quá . . . Không, không, ta không có ý đó. Được rồi, ta giúp nàng đánh . . .

Chẳng mấy chốc trong sân vang giọng ồm ồm của Ngưu Manh:

– Đánh đầu tiểu nhân nhà ngươi, cho ngươi đau đầu nhức óc, ngày ngày choáng váng . . .

Trần Lạc nằm trên giường chịu phục, dở khóc dở cười. Trần Lạc vốn định ngủ nhưng giọng Ngưu Manh quá to, đánh tiểu nhân cũng mạnh hơn Lạc Anh nhiều, kêu bồm bộp.

Trần Lạc mặc lại quần áo đi ra ngoài, Ngưu Manh ngẩng đầu lên chào hắn.

Trần Lạc áy náy nói:

– A, Trần Lạc, cóp hải đã quấy rầy ngươi? Ngại quá, ta ra bên ngoài đánh.

– Ta nói này Ngưu Manh, ngươi dù gì cũng là nam nhân cao hai thước to vạm vỡ, đứng như núi cao, ngồi như tảng đá to sao cứ nghe một cô nương sai khiến?

– Cái này . . .

Ngưu Manh gãi đầu, lúng túng giải thích rằng:

– Thực lực của Lạc Anh học muội cao thâm khó dò, ta . . . Ta không đánh lại nàng.

Trần Lạc đoán đúng, thiếu nữ kỳ lạ Lạc Anh không đơn giản. Ngưu Manh trời sinh có sức mạnh, mở bảy linh mạch còn đánh không lại Lạc Anh. May mắn mới rồi Trần Lạc không chịu đánh nhau, nếu không chẳng biết sẽ bị Lạc Anh chà đạp như thế nào.

Ngưu Manh cảm thấy nói câu đó bị mất khí phách nam nhân, vội giải thích:

– Nói thật ra Lạc Anh học muội không ép ta, dù sao Thông Thiên lão tổ là tên trộm thế giới tội ác chồng chất, ta cũng muôn đánh tiểu nhân Thông Thiên lão tổ ra một phần sức cho mọi người.

– Ai? Ngươi mới nói ai?

Trần Lạc nghĩ mình nghe lầm, không kịp phản ứng.

Trần Lạc vội hỏi:

– Ngươi mới nói ai?

– Thì Thông Thiên lão tổ, ngươi chưa nghe nói qua sao? Tên trộm ác ma xếp hạng chín trên bảng truy nã thế giới.

Ngưu Manh dứt lời, Trần Lạc chạy tới ngay bên cnhạ gã, tập trung nhìn kỹ. Người rơm bị chà đạp không thành hình viết bốn chữ: Thông Thiên lão tổ.

Vì quá giật mình nên Trần Lạc chửi thề

– Cha nó!

Khuôn mặt nhu biểu tình phức tạp, ngơ ngác hỏi:

– Ta . . . Mới rồi ta . . .

Có lẽ vì quá kinh hoàng nên Trần Lạc lạc giọng, hắn ho khan hai tiếng.

Trần Lạc hít sâu hỏi tiếp:

– Vừa rồi ta nghe ngươi nói nửa năm qua cô nương này luôn đánh tiểu nhân . . . Thông Thiên lão tổ?

Ngưu Manh thành thật gật đầu.

Trần Lạc hút ngụm khí lạnh, cảm thấy đầu óc trống rỗng, choáng váng hoa mắt.

Ngưu Manh thấy biểu tình Trần Lạc là lạ, quan tâm hỏi:

– Trần Lạc có sao không? Sắc mặt ngươi kém quá. Hay là ngươi cũng đánh thử? Chơi cũng vui, nào, để ta dạy ngươi . . .

Ngưu Manh ngồi xuống đè người rơm, giơ đế giày lên đập mạnh xuống.

– Đánh đầu tiểu nhân nhà ngươi, cho ngươi đau đầu nhức óc, ngày ngày choáng váng. Đánh mặt tiểu nhân ngươi, cho ngươi suốt đời hèn. Đánh mắt tiểu nhân ngươi, nguyền ngươi ngày ngày bị người chém . . .

Ngưu Manh đánh một cái là tim Trần Lạc đập nhanh một lần, như bị kim đâm.

– Nào, Trần Lạc, ngươi cũng đánh mấy cái đi.

Ngưu Manh đưa người rơm, đế giày cho Trần Lạc.

Trần Lạc khóc không được, cười không được, ngồi xuống, cúi đầu xoa trán.

Trần Lạc phẩy tay, ỉu xìu nói:

– Ngươi đánh đi, ta không xuống tay được.

– Có gì mà không được, cứ hết sức đánh là được. Lúc rảnh đánh cũng vui, nhưng đừng nói chuyện này ra ngoài, bởi vì đa số trận sư trong thành rất tôn sùng Thông Thiên lão tổ. Nếu bị bọn họ biết chuyện này sẽ chết rất thảm.

Bây giờ Trần Lạc không có tâm tình nghe mấy chuyện này, hắn cảm thấy rất đau. Trần Lạc nằm lì trên giươngf cả ngày, luôn nhớ lại rốt cuộc mình đã làm hành động gì khiến cô nương Lạc Anh hận thấu xương, bị đánh tiểu nhân suốt nửa năm. Không biết thì thôi, biết rồi Trần Lạc cảm thấy mình như bị nguyền rủa. Đặc biệt là hai ngày nay cứ đến hoàng hôn là Lạc Anh sẽ ngồi trên bậc thang đánh tiểu nhân, tiếng bốp bốp ám ảnh như thanh âm nguyền rủa, ác mộng.

Cuối cùng Trần Lạc không chịu nổi mang theo đồ ăn núp trong sơn mạch hoang vu sau Tiểu Kim Câu học viện, điên cuồng tu luyện.

Từ khi phát hiện chuyện này trong đùa Trần Lạc toàn là thanh âm nguyền rủa, tiếng đánh tiểu nhân chói tai. Mỗi khi Trần Lạc rảnh rỗi là hai loại thanh âm lại tràn ngập trong đầu, vì không bị ảnh hưởng hắn phải tập trung hết sức lực để tu luyện Tàn Ảnh Tam Động. Trần Lạc cực kỳ chăm chỉ, tinh túy ma thú triều bái tràn ngập trong đầu không cho mấy thanh âm khác có cơ hội. Mười ngày điên cuồng tu luyện, Trần Lạc luyện Tàn Ảnh Tam Động lên đến đỉnh.

Lúc này thời hạn một tháng đã đến.

Đài đá xanh nằm ngoài Trường Tín thành, trước kia chỗ này là linh điền, sau này thành chủ đại nhân bỏ nhiều tài lực, nhân lực biến linh điền thành quảng trường rộng rãi để tổ chức lễ chúc mừng, diễn nghệ, thi đấu. Ngày hôm nay không có hoạt động gì lớn nhưng sáng sớm quanh quảng trường đã tụ tập nhiều người. Thì ra hôm nay là ngày thiên tài một thời Trần Lạc, học đồ Trác Vệ Đông của Tiểu La Thiên học viện ước đấu tỷ võ.

Không biết có phải vài sòng bạc trong Trường Tín thành mở cá cược không mà có nhiều người đến đây xem náo nhiệt, đông nghìn nghịt. Vẫn còn người tuôn hướng quảng trường. Từ trên cao nhìn xuống thấy nhiều học đồ Tiểu La Thiên học viện có mặt, bọn họ đến trợ uy cho Trác Vệ Đông khaỏng ba, bốn trăm người. Các lão sư Tiểu La Thiên học viện cũng đến, có Lý chấp sự, Vương Khắc lão sư ngồi bên dưới. Học đồ Tiểu Kim Câu học viện đều đến đông đủ, không nhiều, chỉ khoảng một trăm người.Viện trưởng Tiểu Kim Câu học viện, Đồ Khai Nguyên cũng có mặt.

Tiếng ngựa hsi vang lên, mọi người nhìn qua. Một đội mười học đồ cưỡi ngựa tuấn chạy nhanh đến, thiếu niên đi đầu là Trác Vệ Đông. Khi đến quảng trường Trác Vệ Đông kéo mạnh dây cương, ngựa tuấn hí dài, gã xoay tròn xinh đẹp đáp xuống đất. Hôm nay Trác Vệ Đông mặc trang phục uy phong lẫm lẫm, chạy ngay đến chào đám người viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, Lý chấp sự.

– Nghe nói tháng này Trác Vệ Đông chăm chỉ tu hành, khổ luyện, tu luyện Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân đến giai đoạn đại thành.

– Tin tức của ngươi không nhanh nhạy gì hết. Theo ta được biết Tiểu La Thiên học viện ủng hộ Trác Vệ Đông, một tháng qua mở tụ linh trận, cộng thêm linh đan phụ trợ, hơn nữa Lý chấp sự dốc túi chỉ dạy. Một tháng nay Trác Vệ Đông không chỉ tu luyện Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân đến đại thành mà Hỏa Diễm Chưởng cũng đại thành.

– A! Thật không vậy? Hỏa Diễm Chưởng, Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân là linh quyết trung phẩm hoàng cấp, Trác Vệ Đông tu luyện đến đại thành thì chẳng phải là sức chiến đấu kinh người? Xem ra Tiểu La Thiên học viện thắng chắc rồi, vì để Trác Vệ Đông thắng mà hầu như cho gã đãi ngộ của học đồ cao cấp. Không biết bên Trần Lạc có tin tức gì?

– Bên Trần Lạc không có tin quan trọng. Ta có hỏi thăm, tên kia suốt ngày đi sớm về trễ, không ai biết một tháng nay Trần Lạc có tiến triển như thế nào. Các ngươi nói xem Trần Lạc có cơ hội đánh thắng không?

=======

– Ta thấy không thể, tuy Trần Lạc đả thông ba linh mạch, tất cả dều biến dị, cũng tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đại thành nhưng Trác Vệ Đông là học đồ mở sáu linh mạch, có hai linh quyết trung phẩm hoàng cấp mà còn tu luyện đại thành. Ta thấy rất khó.

Mọi người xì xầm bàn tán, vốn nhiều người đặt hy vọng vào Trần Lạc nhưng khi nghe nói Trác Vệ Đông tu luyện hai linh quyết trung phẩm hoàng cấp đến đại thành thì không bao nhiêu người ủng hộ hắn.

Lúc này Trác Vệ Đông nhảy người lên đài cao, nhìn xuống học đồ Tiểu Kim Câu học viện.

Trác Vệ Đông quát:

– Trần Lạc có đây không?

– Trần Lạc sắp đến, xin ngươi chờ chút.

– Hừ! Có phải là hắn không dám tới?

Qua một tháng khổ tu, tu luyện hai linh quyết trung phẩm hoàng cấp Hỏa Diễm Chưởng, Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân đến đại thành khiến Trác Vệ Đông nói năng hành động kiêu căng hơn.

Trác Vệ Đông nói:

– Nếu hắn sợ ta thì cứ nói thẳng.

– Tiểu tử, nói kiểu gì vậy?

Đồ Khai Nguyên ngồi thoải mái trên ghế hàng đầu, mắt khép hờ dưỡng thần.

Đồ Khai Nguyên chậm rãi nói:

– Ta nói này, Tiểu La Thiên học viện các ngươi dù gì cũng là học viện số một Trường Tín thành ta, tố chất học đồ kém vậy sao?

Đồ Khai Nguyên là tháp chủ trận tháp, thân phận, địa vị khá cao, hơn nữa bối phận. Mặc dù Lý chấp sự khinh thường nhưng không dám lộ ra ngoài, chỉ nạt Trác Vệ Đông không được nói lung tung.

Đồ Khai Nguyên mở mắt ra nói với Nghiêm Tu đứng bên cạnh mình:

– Tiểu tử Trần Lạc làm cái quỷ gì mà sao bây giờ chưa tới? Ta đã kêu ngươi đi tìm hắn sao chưa thấy?

– Cái này . . . Viện trưởng, là vầy, buổi sáng ta tìm Trần Lạc nhưng hắn còn đang ngủ. Ngưu Manh nói sẽ mang Trần Lạc đến, chắc bọn họ đang trên đường đi.

Nghiêm Tu nói đúng, Ngưu Manh, Trần Lạc đang trên đường đi đài đá xanh. Trần Lạc mặc áo lam, lững thững bước. Ngưu Manh sốt ruột muốn chết.

– Trần Lạc, chúng ta đi mau lên, viện trưởng sẽ tức giận.

Ngưu Manh thầm than hôm nay quá xui. Tiểu Kim Câu học viện không bằng học viện khác, không có nhiều tọa kỵ. Vốn có một con ngựa nhưng nó bị bệnh, Ngưu Manh, Trần Lạc bất đắc dĩ đành đi bộ.

– Gấp cái gì? Không phải sắp đến rồi sao?

Trần Lạc nhìn mặt trời mới mọc, cảm giác thời tiết hơi nóng nên cởi mấy cúc áo.

Trần Lạc nói:

– Ta là người tỷ võ, nếu ta không đi chẳng lẽ Trác Vệ Đông tự đánh mình chơi?

Ngưu Manh xem như phục Trần Lạc. Tính cách Ngưu Manh nóng nảy gặp Trần Lạc bình tĩnh tự nhiên đành chịu bó tay.

Hai người đi một đoạn đường, Ngưu Manh hỏi:

– Trần Lạc, ngươi . . . Có nắm chắc đánh thắng Trác Vệ Đông không?

Đây không phải lần đầu Ngưu Manh hỏi Trần Lạc, bản thân gã cũng không biết mình đã hỏi bao nhiêu lần. Trần Lạc chỉ đáp một câu, lần này cũng vậy.

– Ta nói với ngươi rồi, đánh Trác Vệ Đông đơn giản như gia chơi con châu chấu.

Giọng điệu của Trần Lạc khinh cuồng như thể không để đồ bỏ Trác Vệ Đông vào mắt.

– Được rồi.

Ngưu Manh thở dài, bị lời nói tùy ý khinh cuồng của Trần Lạc thuyết phục. Ngưu Manh không nhìn ra Trần Lạc tự tin là thật hay ngụy trang, nếu thật thì hắn dựa vào cái gì mà tự tin như thế? Nếu là ngụy trang thì . . . Tiêu rồi.

Tiếng ngựa hí vang lên, một người cưỡi ngựa tuấn lao nhanh qua. Con ngựa chạy siêu nhanh, chớp mắt đã ra xa mười thước. Người đó bỗng ghìm dây cương, ngoái đầu lại. Đó là một thiếu niên rắn chắc, thiếu niên biểu tình kinh ngạc nhìn Trần Lạc, giục ngựa chạy lại.

– Người này trông hơi quen.

Trần Lạc nheo mắt nhìn thiếu niên, hắn chắc chắn thiếu niên là học đồ của Tiểu La Thiên học viện nhưng không nhớ tên.

– Hắn tên là Cao Phi, nhân vật số một trong học đồ sơ cấp, mở bảy linh mạch, có ba bộ linh quyết, Khai Sơn Chưởng hạ phẩm hoàng cấp giai đoạn viên mãn, Hỏa Diễm Chưởng trung phẩm hoàng cấp giai đoạn đại thành.

Ngưu Manh ngừng một lúc, tiếp tục bảo:

– Hơn nữa hắn cũng như ngươi tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn đại thành. Cao Phi tu luyện ba bộ linh quyết đều đi tuyến cương mãnh, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ. Lần trước thi hội ta thua trong tay Cao Phi.

– Thì ra tên là Cao Phi, hèn gì ta thấy quen mắt. Hắn giống như ta cùng một năm vào Tiểu La Thiên học viện.

Cao Phi giục ngựa chạy lại cách ba thước, gã nhìn Trần Lạc chằm chằm một lúc sau lên tiếng:

– Ngươi là Trần Lạc?

Trần Lạc nhướng mày kiếm, hỏi:

– Có chuyện gì?

– Trông ngươi giống y như hai năm trước.

Con ngựa tuấn có lắc lư cỡ nào Cao Phi vẫn nhìn Trần Lạc chằm chằm, ánh mắt chưa từng dời đi.

– Mới hai năm sao ta thay đổi nhiều được?

Trần Lạc cười tùy ý như bằng hữu cũ gặp mặt, trò chuyện:

– Còn ngươi qua hai năm trở nên cao to vạm vỡ làm ta suýt không nhận ra.

– A!

Cao Phi lạnh lùng cười:

– Tuy hai năm không dại lại đủ để thay đổi vận mệnh một người, tin tưởng ngươi cảm nhận sâu sắc điều này?

Trần Lạc nhún vai, gật đầu đồng ý.

– Nếu hai năm trước thì ngươi ngồi trên ngựa, ta ngẩng đầu nhìn ngươi. Bây giờ ta ngồi trên ngựa, ngươi ngước lên nhìn Cao Phi ta.

Hai chân Cao Phi kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa liền ngoan ngoãn.

Cao Phi nghiêng người tới trước, giọng điệu nguy hiểm nói:

– Ba năm trước ta muốn luận bàn với ngươi nhưng ngươi không thèm từ chối một câu, phớt lờ ta đi. Ngươi có còn nhớ không?

– Có sao?

Trần Lạc không có ấn tượng, tuy hắn chưa già nhưng đúng là lúc xưa cuồng không ai bì nổi.

Cao Phi ngửa đầu cười to bảo:

– Ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười ngừng bặt, sắc mặt âm trầm nói:

– Có lẽ ngươi quên nhưng ta thì không quên được, bởi vì đó là sỉ nhục lớn nhất trong đời Cao Phi ta.

– A?

Trần Lạc cảm giác địch ý từ Cao Phi, khóe môi cong lên hỏi:

– Vậy ngươi muốn sao?

– Ta vốn định một ngày nào đó tìm ngươi không ngờ bị Trác Vệ Đông giành trước một bước, chờ hôm nay hắn dạy ngươi xong rồi đến lượt ta. Ta sẽ trả lại nhục nhã hôm đó ngươi cho ta gấp mười lần.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!