Quân Tường đứng ở đây, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Ánh mắt anh lạnh lùng, đằng đằng sát khí nhìn về phía Đinh Ninh khiến gã căng thẳng đến mức không thể nói thành
lời.
“Tiểu Tường! Hay là thôi đi”, Ngô Thu kéo vạt áo Quân Tường, khẽ nói.
“Dám ức hiếp anh như thế thì sao có thể cho qua được?”, sắc mặt Quân Tường lạnh lùng, trong mắt toàn là sát khí.
“Phía sau gã là cậu chủ Lưu, là cậu chủ ăn chơi khét tiếng của thành phố Thiên Nam đấy”.
“Hơn nữa, cậu chủ Lưu cũng đi theo Thương Cuồng, một trong bốn ác bá của thành phố Thiên Nam”.
Ngô Thu thở dài rồi lắc đầu nói: “Chúng ta không dây vào được đâu”.
Thời gian như mài mòn dũng khí của Ngô Thu.
Quá nhiều gian khổ đã khiến Ngô Thu không còn ý chí như năm xưa.
Quân Tường quay đầu lại nhìn Đinh Ninh.
“Xin lỗi… Xin lỗi…”, Đinh Ninh dường như người vợ chịu tủi nhục, đũng quần đã ướt sũng, bị Quân Tường làm cho
sợ vãi ra quần.
Thân người gã co rúm lại đứng trước xe, đến phản kháng còn không dám.
Đặc biệt là khi nhìn về phía Quân Tường
thì càng sợ hãi hơn, liền lập tức nói lời xin lỗi.
Những người ở xung quanh đứng xem náo nhiệt đều hiếu kỳ nhìn Quân Tường.
Quân Tường ra tay nhanh như chớp, khí chất phi phàm.
Đây… Rốt cuộc là người như thế nào?
“Xin lỗi!”, Quân Tường vẫn khó kìm chế lửa giận trong lòng, giọng nói lạnh băng.
Đinh Ninh vội nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”.
“Xin lỗi anh ấy!”, Quân Tường đỡ nhóm trưởng dậy rồi lạnh lùng nói với Đinh Ninh.
“Vâng vâng, là tôi có lỗi.
Tôi xin lỗi anh”.
Đinh Ninh lên tiếng nhận sai, thân người quỳ sụp trên đất, chắp hai tay, không ngừng cầu xin.
“Tránh ra! Tránh hết ra cho tôi”.
Bên ngoài có mấy người đẩy đám đông ra rồi lớn tiếng nói.
Trong đám đông lập tức có người nói: “Cậu chủ Lưu! Cậu chủ Lưu đến rồi”.
“Toi rồi, hai người này toi rồi”.
Ngay cả Ngô Thu khi nhìn thấy cậu chủ Lưu thì lập tức thấy căng thẳng.
“Tiểu Tường! Lát nếu đánh nhau thì vẫn theo quy tắc cũ.
Tôi chắn ở phía trước, cậu tìm cơ hội thoát khỏi vòng vây”,
Ngô Thu theo bản năng lập tức đứng thẳng người, nói.
Năm đó, hai người đều làm theo cách này.
Nhưng giờ Quân Tường quay đầu lại nhìn Ngô Thu, gọi: “Nhóm trưởng”.
“Hả?”, Ngô Thu quay đầu lại nhìn Quân Tường.
“Không cần đâu! Năm xưa anh bảo vệ tôi.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ bảo vệ anh”.
Cậu chủ Lưu với dáng người của kẻ đoản mệnh, mặc áo khoác da màu đen, đeo kính râm, dáng vẻ ngang tàn bá
đạo.
Trước tiên hắn đi đến trước mặt Đinh Ninh, nhìn Đinh Ninh khắp mặt đều là máu, còn sợ đến mức vãi ra quần.
Lúc
này, hắn giơ chân đạp lên người Đinh Ninh rồi mắng: “Nhìn bộ dạng chán chết”.
Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn Quân Tường.
Cậu chủ Lưu ngiêng đầu, một tên đàn em bên cạnh lập tức cầm điếu thuốc đặt lên miệng hắn, sau đó bật lửa.
Cậu chủ Lưu nhìn Quân Tường, hỏi: “Vì một thằng què mà đắc tội với Lưu Tiếu tao, có đáng không?”
Tất nhiên Lưu Tiếu có căn cứ khi nói ra lời này.
Là thuộc hạ của Thương Cuồng nên có ai ở thành phố Thiên Nam
không biết đâu?
Vì vậy, bất luận là ai cũng phải nể mặt hắn vài phần.
“Thằng què ư?”, biểu cảm trên mặt Quân Tường lạnh lùng hẳn đi.
Nhìn thân hình cường tráng và khí chất phi phàm của Quân Tường, trên mặt Lưu Tiếu lộ ra vẻ bỡn cợt: “Chẳng phải
là một thằng shipper què sao?”
“Thằng què như này, tao giẫm chết dễ dàng…”.
“Vì một thằng què thấp hèn mà đắc tội với tao.
Điều này chứng tỏ, mày quá ngu xuẩn”, Lưu Tiếu cười, nói.
“Thằng què?”, Quân Tường nheo mắt lại, khí thế trên người như muốn nổ tung.
Anh đi đến trước mặt Lưu Tiếu, thân người bắt đầu nghiêng về trước.
“Anh ấy từng là một quân nhân”.
Sau đó Quân Tường nhấc chân, Lưu Tiếu liền bị đá bay ra ngoài.
Thân người hắn lơ lửng trên không trung rồi đập mặt trên kính chắn gió của xe.
Bụp! Kính chắn gió lập tức vỡ như mạng nhện.
Thân người Lưu Tiếu bẹp dí trên đó.
“Lúc anh ấy bảo vệ lãnh thổ nước nhà…”.
“Thì mày ở đâu?”, Quân Tường lại lên trước, nói.
Nhưng cú đá ban nãy đã khiến đám đàn em đi theo Lưu Tiếu đến đây đều sợ hãi run rẩy.
Quân Tường đi đến trước mặt Lưu Tiếu rồi lại đấm một cái.
Lưu Tiếu vốn đang giãy dụa định đứng lên nhưng lại bị đấm một cái.
“Thằng què?”
“Khi anh ấy ở tiền tuyến chiến đấu, trên người trúng vô số đạn.
Mỗi vết thương đều là niềm vẻ vang của anh ấy”.
“Nhưng trong mắt mày chỉ có thể nhìn thấy những khiếm khuyết của anh ấy”.
Quân Tường giơ tay ra, một tay nắm chặt Lưu Tiếu đang nằm trên kính chắn gió, hỏi: “Mày nói xem mày có đáng
chết không?”
Lúc này, Lưu Tiếu ngây người ra.
Hắn đau khủng khiếp, giờ đây mới tỉnh lại.
Hắn há miệng nhổ ra ngụm máu tươi.
“Mày dám đánh tao?”
Lưu Tiếu đã quen thói ngang ngược, thật sự khó lòng tin được người này lại dám ra tay với mình.
“Anh ấy là anh hùng vì nước vì dân nhưng lại bị các người bắt nạt…”, Quân Tường càng nói càng tức.
“Được lắm!”, Quân Tường gật đầu, nói.
Anh dùng một tay nhấc bổng Lưu Tiếu lên không trung.
“Tao vốn định giết chúng mày nhưng giờ tao đổi ý rồi”, Quân Tường ném Lưu Tiếu xuống đất.
Quân Tường hai tay đút túi, từng bước đi lại.
Lưu Tiếu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quân Tường, nói: “Mày… Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Quân Tường nheo mắt lại, trên mặt toát lên nụ cười.
“Chẳng phải mày nói người ta què sao? Tao muốn nhìn xem chúng mày thành tên què thì sẽ thế nào?”
Anh chậm rãi nhấc chân lên rồi giẫm mạnh xuống.
Rắc rắc!
Quân Tường đã giẫm nát xương chân của Lưu Tiếu!
Sau đó anh lại xách Đinh Ninh lại bên cạnh rồi nhấc chân lên, giẫm nát hết tất cả.
“Tao có một nguyên tắc là diệt cỏ tận gốc, không giữ lại tàn dư nào cả”.
“Thật may mắn là chúng mày khiến tao phá bỏ nguyên tắc đó”.
“Tao không giết chúng mày nhưng tao muốn nhìn xem nửa đời còn lại của chúng mày sẽ đau khổ đến mức nào”.
Quân Tường bước lại từng người một rồi giẫm nát xương chân của từng người.
Ai nấy đều đau đớn đến mức nằm trên đất bò lăn bò càng.
Chỉ có Lưu Tiếu cố chịu đau, hai mắt đỏ ửng nhìn Quân Tường, nói: “Mày không sợ cấp trên của bọn tao báo thù
sao?”
Quân Tường cười lạnh một tiếng, nói: “Muốn báo thù gì thì cứ đến”.
“Bọn tao đều là người của cậu chủ Thương”, Lưu Tiếu nắm chặt nắm đấm, nói.
Cậu chủ Thương chính là một trong bốn ác bá thành phố Thiên Nam, có biệt danh là Thương Cuồng.
Quân Tường quay đầu lại, nhìn Lưu Tiếu nói: “Bảo với Thương Cuồng, nói cho hắn là đừng dây vào tao”.
“Dây vào tao, tao cũng sẽ giẫm chết hắn đấy”.
“Trần Nộ!”, Quân Tường nghiêng đầu gọi.
Trần Nộ ở trong xe lúc này xuống xe rồi đứng bên cạnh Quân Tường như một con gấu lớn.
“Canh chừng bọn chúng! Bác sĩ nào dám chữa chân cho chúng thì cũng đánh gãy chân luôn”.