Nếu không nhờ sự giúp đỡ của cả ba người kia thì chắc Kaylin cũng đi gặp Chúa rồi cũng nên. Khi đó cô thật sự đã gần như chạm tới đỉnh điểm khi các vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt nặng như thế. Cũng may là cô còn được tiếp thuốc với băng bó lại, nếu không có lẽ là về với Chúa thật.
Tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Kaylin còn cảm thấy người mình như có chiếc xe lấn qua người vậy. Đau đớn không thể cử động được một chút. Nước mắt cô còn làm ướt cả chỗ rơm khô cho lũ chó sói.
Mà nhắc đến lũ chó sói, đến tận bây giờ cô mới để ý chúng đang nhìn cô với ánh mắt như muốn xé xác cô ra vậy. Kaylin run hơn khi nhìn thấy bọn chúng.
Bàn tay nhỏ băng bó cả bàn đang cố đặt xuống đất để chống tay đứng lên nhưng vô tác dụng vì cô chẳng đù sức.
Bọn chúng vừa thấy cô dậy còn tiến đến gần, ngày càng gần khiến Kaylin còn sợ hơn. Ngước mặt về phía cửa muốn ra tín hiệu với hai thuộc hạ bên ngoài kia nhưng cô không thể nói, bọn họ thì lại coi như không thấy cô. Ba con chó sói còn đến gần, chúng không có cắn sâu vào da thịt cô, giống như thể chỉ như trêu đùa cô. Nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cho tâm hồn nhạy cảm của Kaylin bây giờ tác động mạnh mẽ. Thậm chí tim cô đập nhanh, lồng ngực như bị ai đó đè xuống rất nặng vậy. Chỉ vừa mới tỉnh dậy không lâu thì Kaylin lại ngất đi. Người cô co lại như con tôm chín, còn bọn chó sói kia thì lại quay về chỗ nằm xuống.
Cứ như vậy mà thật sự đã qua hai ngày Zane không có đả động hay đến xem cô sống chết ra sao. Anh vẫn như vậy, sáng đi làm, tối thì lại về làm ở nhà. Dường như cuộc sống của anh chỉ xoay quay công việc, giống như một con robot được thiết kế dành riêng để làm bá chủ của xã hội như này vậy. Có lẽ vì thế mà nó không tình người, không cần biết phải thế nào; chỉ cần là việc nó muốn thì dù thế nào cũng phải đạt được.
Mà chuyện Austin tai nạn anh cũng đã tốn thời gian để cho Anselm qua bên đó rồi, vì thế nên việc này anh cũng không có tốn thời gian để đến đó. Dù sao Austin bị thương không nặng, cũng không có gì nguy hiểm nữa rồi.
. . .
Sáng hôm sau, Kaylin tỉnh dậy trong trạng thái lo lắng, sợ hãi. Lần này không phải vì bọn chó sói, bởi có lẽ chúng được đưa đi huấn luyện rồi. Mà việc khiến cô hoang mang nhất lúc này là cô không thể đứng vững nổi. Đúng hơn thì chỉ có nửa thân trên là cô còn có cảm giác. Chạm vào chân cô thậm chí còn chẳng cảm nhận được sự đau đớn gì.
Kaylin khóc nức nở đến mức đầu cô cũng quay cuồng không xác định rõ được gì. Mắt cô đã sưng lên rất lớn, và gương mặt nhìn còn biến dạng đến kì lạ.
Trong lúc đang sợ hãi thì Finnegan lại lén lút đi tới. Ban đầu anh chỉ định đổi cho cô thuốc bôi thôi, nhưng thấy Kaylin tỉnh lại thì anh lại đến khu nhà bếp để lấy thêm phần ăn mang đến cho cô.
Mở cửa đi vào trong, đặt bát cháo lỏng xuống đưa cho cô. Bởi vì bay giờ cô không ăn được nhiều đồ cứng, vẫn nên ăn cháo lúc này là ổn hơn.
- Ăn nhanh lên, tôi không ở đây giúp cô được đâu.
Nói rồi anh còn tiết kiệm thời gian để kiểm tra lại vết thương cho Kaylin. Nhưng còn vừa định bôi thuốc ở chân giúp cô thì cô đã giữ lấy tay anh. Ánh mắt đỏ hoe như có điều muốn nói với anh. Finnegan nhướn mày nhìn cô. Cho đến khi Kaylin chỉ tay vào chân của bản thân cô thì anh lại đánh trống lảng như không hiểu ý cô nói.
Đưa tay xoa nhẹ đầu cô, còn an ủi:
- Ráng ăn nhanh lên, cô không có sức thì bọn tôi cũng vậy cả thôi.
Tuy rằng Finnegan không biết cách dỗ dành con gái cho lắm, nhưng ít nhất trong cái số con người máu lạnh này thì có mình anh và Austin là biết nhỏ nhẹ khi nói chuyện với cô.
Kaylin vẫn muốn nói rất nhiều về chuyện này, nhưng Finnegan vẫn cắm đầu vào bôi thuốc cho cô mà coi như không biết gì. Cô bây giờ thật sự tuyệt vọng không thể nói ra được với ai. Chính lúc này thật muốn chết đi cho xong. Cuộc sống như này còn khổ sở hơn cả chết. Nhưng bây giờ cô tự tử thì chắc chắn người của Zane sẽ buộc phải cứu bằng được cho cô. Mà khi tỉnh dậy sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ con người kia nữa. Cô thật sự không dám nghĩ lại những gì anh đã làm với cô. Chỉ cần nghĩ lại thì tự khắc bản thân cô đau nhức quằn quại cả lên.
Bôi thuốc xong, thấy Kaylin vẫn còn chưa động đến cháo nên Finnegan đành cầm bát cháo lên đút từng miếng một cho cô. Kaylin vừa ăn liền nhăn mặt vì nóng nhưng Finnegan không có để ý. Thứ anh để ý bây giờ là thời gian, anh đang căn từng giây một để rời khỏi đây mà Zane không biết. Nếu chậm chễ một chút thì hàng đống người bị liên lụy theo.
Nuốt từng miếng khó khăn vào cổ họng, có những lúc Kaylin còn muốn nôn ra. Nhưng Finnegan cứ tống táng hết rồi chạy vội ra ngoài mà chẳng để ý cô một chút.
Kaylin bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ. Cô sắp héo mòn đến chết ở đây rồi. Nếu không chết vì súng đạn thì cũng chết bởi Zane. Cô thật sự sắp không gắng gượng đươc nữa rồi. Zane cứ xấu tính như vậy, cô không muốn ở cùng anh dù chỉ một chút nữa. Nếu được chọn cô thà chọn ở lại cô nhi viện còn hơn. Cô sẽ không bao giờ muốn đến một nơi toàn mang đến cho cô sự chết chóc như thế này hết. Mà không chỉ có cô, nhiều người trong xã hội này đều có một suy nghĩ, lựa chọn như cô lúc này.