Tưởng chừng như cuộc sống ở đây sẽ dễ dàng nhưng Kaylin chợt nhận ra nó không hề dễ dàng như vậy. Thậm chí mạng sống còn bị đe dọa lúc nào không hay. Có những hôm đang yên giấc ngủ thì đêm đến tiếng nổ lớn làm rung cả đồ vật. Còn có nhiều súng đạn nổ ra khiến cho Kaylin sợ xanh mặt mà chui xuống gầm giường.
Hơn nữa những người làm ở đây đều không thích Kaylin. Dù cho cô bé chẳng làm gì hơn nữa còn rất biết điều mà đi qua cúi đầu chào họ, nhưng đối với họ thì có thêm cô chỉ là tăng thêm tiền nuôi cơm của chủ nhân của họ mà thôi.
Nhưng vẫn luôn có Anselm bên cạnh cô bé. Như vậy cũng đủ rồi. Không những cho cô bé ăn còn mua quần áo và điều đáng nói nhất chính là ông còn dạy học cho Kaylin. Tuy Kaylin mù mờ không hiểu gì từ bảng chữ cái cho đến tính toán. Nhưng cô hiểu được cộng trừ thông qua việc hay đi chợ mua đồ. Anselm lại rất hài lòng vì Kaylin dạy rất nhanh liền hiểu. Cô bé rất chú tâm đến công việc mình được giao. Chỉ cần là giao cho cô bé việc làm thì cô bé sẽ nhanh chóng mà hoàn thành công việc đó. Bài tập ông giao cho mọi thứ đều làm rất nhanh.
. . .
Cuốc sống đều đặn cứ vậy trôi qua, dù không phải quá êm đẹp nhưng Kaylin biết được như vậy là đủ rồi. Cô có một người ông yêu thương cô hết mực, còn lo cho cô từng miếng ăn giấc ngủ. Dù cho ở đây vẫn đầy rẫy nguy hiểm nhưng đối với Kaylin thì mọi thứ như vậy là cô cảm thấy tốt rồi.
Chẳng mấy mà Kaylin ở được một năm. Vì cảm thấy Kaylin đi học sẽ bị nhiều người bắt nạt nên Anselm đã đi đến gặp Zane để xin anh cho ông thuê người về làm gia sư riêng cho Kaylin.
- Ông đến chỉ vì việc này? - Nhìn mặt Zane khá nghiêm trọng khi nhắc đến Kaylin.
- Đúng vậy. Tôi nghĩ việc này Ngài sẽ không phản đối chứ?
Nhìn ánh mắt của Zane, Anselm có thể biết dù chẳng ưa gì Kaylin nhưng anh cũng không phàn nàn khi ông nói muốn mua quần áo và sách vở cho cô. Mọi thứ lúc nào cũng thông qua anh nên ông biết việc này Zane cũng đồng ý.
- Tùy ông, đừng để tôi thấy mặt con nhỏ đó. Nếu không hai ông cháu các người chết chắc.
- Được, tôi có thể đảm vào việc Kaylin không tự ý đi đến gặp mặt Ngài.
Nói xong Anselm cũng rời đi. Ông rất bận bịu với công việc, vì thế nên không thể hôm nào cũng có thể tiết kiệm một chút thời gian để dành học cho Kaylin. Vì thế nên thuê gia sư sẽ tốt nhất.
Việc đầu tiên là tìm xem người nào phù hợp để dạy học cho Kaylin. Yếu tố đầu tiên vẫn phải là con gái, có học thức và biết xử lý mọi tình huống. Vì một khi bước chân vào cánh cửa của Anthony thì chắc chắn không phải một kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
May mắn thay là một người bạn già của Anselm có cô cháu gái đang là giảng viên của đại học, vì thế nên ông đã nhờ cô cháu gái của bạn mình đến dạy cho Kaylin.
- Chào bác, cháu là Maxi. - Một cô gái có màu da ngăm đen giơ tay đến bắt tay với Anselm.
- Ừ, Losey đã nói với ta rồi. Đây là cháu gái của ta, con bé tên là Kaylin. Nó hơi nhát người nên cháu đừng để ý nhé.
Nói rồi Anselm vẫy tay gọi Kaylin đến gần. Kaylin mím môi nhìn Maxi. Có hơi sợ mà nép sau lưng ông mình nhưng đến khi Maxi chào hỏi và bắt tay với cô thì cô đã hòa nhập hơn.
Ngay sau đó thì Maxi đã bắt đầu vào dạy buổi học đầu tiên cho Kaylin. Dù hơi bất đồng về giao tiếp bởi Kaylin sẽ có những lúc dùng thuận ngữ của người khiếm khuyết nên Maxi không hiểu, nhưng sau đó cô đã dạy nhanh cho Kaylin cách viết chữ, để Kaylin tiện ghi lại những gì mình muốn truyền đạt, như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn.
Vì buổi đầu tiên, hai cô cháu cũng không có gì để nói nhiều. Nhưng Kaylin đã quen dần với Maxi. Bởi cô giáo này rất thân thiện còn gần gũi. Đối với một người có hội chứng sợ giao tiếp xã hội như Kaylin thì đã là tốt lắm rồi.
- Kaylin, đây là bài tập về nhà hôm nay. Mỗi chữ cái viết lại cho cô ba lần nhé. Không cần phải đẹp nhưng dễ hiểu. Nếu như buổi tới Kaylin hoàn thành bài tập thì cô sẽ có quà nhỏ cho Kaylin. - Maxi gấp sách vở lại xoa đầu Kaylin nói.
"Vâng ạ." Kaylin lập tức gật đầu mà trả lời cô.
Vì khu chính không được phép đi đến nên Kaylin chỉ tiễn được Maxi đến vườn lớn rồi phải quay về. Maxi cũng không có để ý lắm, cô chỉ đang nghĩ nơi này quá rộng, nếu cứ đi bộ đến dạy Kaylin thì sẽ giảm cân nhanh chóng thôi.
Đúng lúc đang đi thì chiếc Cadillac lao đến trước sân rồi dừng lại. Maxi hơi liếc mắt nhìn, không phải nhìn người trong đó mà là nhìn về chiếc xế hộp đắt tiền này. Trước khi đến đây thì ông của cô cũng có nhắc nhở không được tự tiện tò mò với thứ xung quanh, nếu không đôi mắt cũng khó mà giữ lại được ánh sáng. Vì thế nên Maxi cũng không muốn để vật chất xa hoa trong lâu đài này mê hoặc. Cô sớm mà đi nhanh rời khỏi nơi này.
Trong xe, Zane đưa mắt nhìn người phụ nữ vừa đi ra.
Finnegan chỉ cần nhìn gương chiếu hậu liền biết Zane đang định hỏi gì nên liền lên tiếng trước:
- Có vẻ như cô gái đó là người mà Anselm nhờ để dạy cho cô bé đó. Nếu lão đại cần thì thuộc hạ sẽ đi tìm hiểu sơ yếu lý lịch của cô ta ngay.
- Không cần, tôi không muốn nhìn thấy có hạt bụi trong nhà của tôi. - Zane đưa mắt nhìn về phía khu phụ mà nói.
- Thuộc hạ đã biết phải làm gì. - Finnegan tự hiểu rồi đi ra mở cửa xe cho Zane.
Anh cao ngạo bước vào trong lâu đài mặc kệ những ánh mắt đang nhìn mình.
Finnegan thì đành phải thỏa hiệp với Anselm trước rồi vì dù sao ông là người dẫn cô gái đó đến đây. Để cho ông biết lão đại không thích cô gái này để ông còn biết cách giải quyết với cô bé kia.