Mấy ngày sau đó thì Zane cũng ít khi về nhà hơn. Kaylin ở trên phòng không biết được anh đi đâu, chỉ là thi thoảng cô tự tập đi lại trong phòng, nép ở gần cửa thì có thể nghe được người giúp việc khác trò chuyện. Chỉ biết là anh đến Ý để giải quyết việc gì đó với kỳ phùng địch thủ vì vụ việc hacker vừa mới đây.
Cảm giác không có Zane ở nhà thì sẽ rất yên ổn, nhưng lại cứ cảm thấy lo lo làm sao. Cảm xúc tâm trạng cũng khó tả.
May mắn là Anselm vẫn được Zane cho phép đến theo các ngày định kỳ để đưa thuốc cho Kaylin. Cô cũng nhân những cơ hội như vậy để có thể được ở cạnh ông của mình lâu hơn. Cũng tại dạo này còn ít gặp được Anselm hơn trước, mà mỗi lần gặp thì đều đúng những lúc Zane ở nhà. Chỉ được phép nói chuyện có chút xíu thời gian đã phải nuối tiếc tạm biệt.
Chẳng mấy mà qua tận hai tuần liền.
Kaylin ở trong phòng nhìn lịch điện tử trên tường, cô còn tính nhẩm để đếm đến ngày sinh nhật của cô. Mấy năm qua ở cạnh ông, mỗi năm ông sẽ đều mua cho cô bánh ngọt để chúc mừng sinh nhật. Đã vậy còn được ông tặng kèm lời chúc. Mỗi năm như vậy Kaylin đều rất vui. Dần dần cô còn háo hức được tổ chức sinh nhật, không còn giống như ở cô nhi viện mà đến ngày sinh nhật vẫn bị coi như ngày bình thường, cô chỉ lủi hủi sau sân tự vẽ bánh ngọt ra đất sau đó thì lại xóa bỏ đi.
Cô ngồi ngẩn ngơ, còn đang nghĩ đến lúc sinh nhật của mình thì tiếng huỳnh lớn đến nỗi ở trong phòng cô cũng nghe thấy được, nhưng không quá ồn.
Đứng vịn thành giường mà ngó ra bên ngoài cửa kính, ở sân thật sự rất nhiều xe. Nhiều người đi xuống mặt mày hiện rõ nhiều điều phức tạp.
Nhưng mọi người ngay sau đó cũng đi vào trong sảnh làm cô không biết có chuyện gì.
Cái tính tò mò có thể giết người đó lại trỗi dậy. Kaylin đi ra ngoài cửa, còn ấn mật khẩu để mở hé cửa ra. Nhưng còn vừa hé cửa thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đến gần. Dashiell đi sau mặt mày có vẻ lo lắng mà nói với anh:
- Lão đại, Ngài nên đi đến viện nghiên cứu thì tốt hơn. Cái này chỉ là tạm thời, kéo dài thời gian sẽ không ổn chút nào.
Đi đằng sau nói với Zane hùng hồn là thế, vậy mà đến khi Zane liếc mắt nhìn liền lập tức im lặng.
Đứng trước ở cửa, Kaylin cũng lúng túng y như Dashiell lúc bị nhìn. Cô phải mất vài giây thì mới ý thức được, nhưng vài phút mới có thể rời khỏi cánh cửa để cho Zane vào trong phòng.
Ngồi trên sofa, Zane tựa lưng vào lưng ghế, lông mày nhíu lại cảm giác có nhiều vấn đề hơn cô nghĩ. Anh vừa ngồi liền ra lệnh cho Kaylin:
- Đóng cửa.
Kaylin ngây ra nhìn anh rồi lại nhìn Dashiell đứng bên ngoài, cánh tay cầm vào tay nắm cửa vẫn đang phân vân không biết làm sao. Cho đến khi chiếc cốc thủy tinh vỡ văng dưới sàn, Kaylin mới co người lại mà đóng cửa lại. Cô không biết vì sao Zane như vậy nhưng mà vẫn nghe lời anh thì tốt hơn.
Đứng nhìn Zane ở khoảng cách an toàn, Kaylin thấy anh mọi thứ đều rất ổn. Thậm chí còn thấy anh chẳng có vết thương nào. Vậy mà Dashiell lại lo lắng như vậy. Cô cũng không hiểu vì sao.
Còn đang suy nghĩ thì Zane lại quay sang nhìn cô. Ánh mắt anh như ra lệnh cho cô phải đi tới vậy. Vậy là liền hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng rồi mới khập khiễng đi đến chỗ anh.
Khuôn mặt ngơ ngác của cô lại khiến anh càng nhíu mày nhiều hơn. Chưa gì liền kéo cô đến gần mình, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét không còn vẻ kiêu ngạo như trước. Chỉ có điều Kaylin nhìn thấy đồng tử của anh nhỏ dần đi trông thấy. Cô không biết nhưng thấy sắc tố trên da anh cũng trở nên kém đi.
"C... Ngài bị đau ở đâu sao?" Kaylin lo lắng cuối cùng vẫn hỏi anh.
Nhìn Kaylin ánh mắt đầy vẻ lo lắng, Zane đang định nói thì bên ngoài lại có tiếng đập cửa lớn.
Chưa gì liền lao thẳng vào vì Kaylin không có đóng chốt cửa.
Cả Zane và Kaylin đều nhìn về phía Austin, vẻ mặt Austin cũng hốt hoảng chẳng kém gì Dashiell vừa nãy. Ở ngoài thì còn có nhiều thuộc hạ đứng đó bao gồm cả Keisha, vẻ mặt đồng loạt khiến Kaylin cũng bị ngột thở trước không khí này.
Austin đi đến gần phía Zane, còn bảo Kaylin sang một bên để anh nới chuyện cho dễ. Kaylin cũng nghe ngay, nhưng cô không thể đứng dậy được, cánh tay Zane giữ chặt eo cô làm cô có muốn đứng cũng không thể. Mà nó còn đã có ý là không muốn cô đứng dậy rồi, cô cũng thì biết cúi gằm mặt coi như bản thân đang biến thành không khí để cho hai người dễ nói chuyện hơn.
- Tên điên này còn có thời gian để ngồi đây nữa à? Nhanh đến viện nghiên cứu đi. - Austin bất bình mà nói.
Nhưng Zane vẫn bình thản, mọi thứ dường như đối với anh chẳng có khi nào là bồn chồn, lo lắng cả.
- Tới đó rồi thì sao? Có cách giải quyết ở đấy à?
Nghe giọng nói có chút đặc lại của Zane thì càng có thể khẳng định anh đang bị thương.
Tuy rằng hay chành chọe, cãi nhau là vậy nhưng khi hoạn nạn Austin vẫn luôn lo lắng cho người bạn từ thuở bé của mình.
Vò đầu bứt tai, cuối cùng lại nhìn về phía Kaylin. Chưa gì liền hạ thấp người để đến gần cô hơn. Anh còn nắm chặt hai bả vai cô, ánh mắt có gì đó khẩn cầu rất nhiều.
- Kaylin... đúng rồi. Chìa khóa chính là nó. Em... có được ai kể gì về bản thân được đưa đến mà trên người có đồ vật gì không?
Nhìn người anh trai vẻ mặt lo lắng, Kaylin cũng bối rối chẳng kém gì anh. Hơn nữa cô còn không hiểu là mọi chuyện như này là đang xảy ra chuyện gì.
Vừa mới lắc đầu mà Austin liền kéo cô đứng dậy. Hai đầu gối có chút nhói lên làm cô nhăn mặt lại.
Không nghĩ người anh trai đối xử tốt với mình vậy nà bây giờ còn định cởi đồ của cô ra. Kaylin lắc đầu đẩy mạnh anh ra nhưng Austin liền khóa tay cô ở đằng sau. Anh còn nói liến thoáng giống như đang gấp rút vậy:
- Trên người em, chắc chắn phải có chứ nhỉ. Yên lặng, anh không làm gì đâu, tìm được rồi sẽ không làm em đau.
Nhưng hành động lỗ mãng của Austin lại khiến Kaylin rất sợ. Đôi mắt cứ thế mà sưng húp lên. Nhưng còn vừa kiểm tra được lưng xong thì liền bị Zane kéo thụt người xuống. Cô gọn lỏn trong lòng anh, còn cảm thấy đỡ hơn là trước hành động vừa rồi của Austin.
Trong khi bên trong phòng đang lo lắng thì Davin cũng đi vào để thông báo:
- Lão đại, ông chủ với bà chủ đến rồi.
Nghe được thông báo, Zane hít hơi lạnh mà đạp bay chiếc bàn gần đó. Kaylin sợ quá bịt tai lại, đến cả mi mắt cô cũng run theo. Ngồi trong lòng anh còn cảm nhận được sức mạnh đó, khi gồng lên cũng khiến cô nổi da gà.
Có vẻ như mọi người cũng đã không còn vẻ mặt bất an nữa. Đến cả Austin cũng bỏ Zane lại để đi xuống dưới nhà gặp cha mẹ Zane. Giống như lần này là một chuyện hệ trọng liên quan tính mạng cả một đời người vậy. Đối với Zane bây giờ để mà nói thì từng tích tắc trôi qua cũng đủ để anh làm nên kì tích rồi.