Chuyến bay sẽ là một hành trình dài nên Kaylin cũng đã mang theo quyển sổ tập viết để dành cho khi chán có thể viết hoặc nói chuyện với mọi người cũng dễ hơn.
Vì Zane không ngủ nên cô cũng ở khoang ngoài cùng với anh. Ngồi nhìn ra ngoài bầu trời, như này cũng giết thời gian. Kaylin còn được nhìn rõ hơn khung cảnh bên ngoài, dù tốc độ bay khá nhanh nhưng ít nhất cô cũng có thể nhìn thấy bầu trời xanh mướt.
Ngồi trong khoang máy bay, Kaylin cứ nhìn mãi ra ngòi bầu trời. Thi thoảng cô cũng đưa tay chạm đến cửa kính, cảm giác lạnh buốt làm cô tỉnh táo hơn.
Về phía Zane hiện tại vẫn đang ngồi yên trên dãy ghế. Tựa đầu nhắm mắt nhưng ai cũng biết là anh chưa có ngủ.
Keisha thì đang tìm kiếm vài thông tin hữu dụng hơn cho chuyến đi này.
Dường như chẳng có ai để ý đến ai. Mỗi người đều đã có việc riêng của riêng mình.
. . .
Tỉnh dậy trong trạng thái vẫn còn lơ mơ, Kaylin dụi mắt nhìn ngó xung quanh. Không nghĩ là mình ngủ lâu đến vậy. Khi tỉnh dậy thì cũng đã hạ cánh xuống đâu đó rồi.
Không rõ lắm nơi này là đâu, hơn nữa còn không có ai nên Kaylin cảm thấy hơi lo. Cô vội xuống giường, mở cửa đi ra ngoài để nhìn. Ở bên ngoài lại là căn phòng xa hoa khác. Tuy rằng mỗi nơi xa hoa khác nhau, Kaylin cũng đã gần quen với việc này rồi nhưng cô vẫn hay mở to mắt để nhìn những khi thấy ngôi biệt thự to như này.
Nhìn ngó xung quanh không thấy ai, Kaylin đi xuống dưới để xem nhưng dường như căn nhà này không có lấy một bóng người. Cô cứ đi mà không rõ chính bản thân mình đi đâu nữa.
Đi ra tới ngoài sân, nhìn bầu trời ngả về tối huyền ảo mà đẹp mê người. Có một căn lâu đài ở gần đó, nó vô cùng đẹp, nguy nga và cổ kính. Không rõ nhưng Kaylin lại tò mò mà muốn đi về đó. Cô không biết sao, nhưng cảm giác nó khiến lồng ngực cô phập phồng lên.
Đôi chân lững thững bước đi trong vô định. Trong làn tuyết trắng rơi dày đặc, Kaylin vậy mà cứ như bị thôi miên để mà đi tới đó.
Khi đến nơi thì thấy cánh cổng nguy nga, tráng lệ đã mở từ lúc nào. Cô cũng không có để ý lắm, vẫn bước vào trong đó. Lúc này khi đứng trước căn lâu đài, Kaylin dường như đã bị choáng ngợp bởi nơi đây. Nó còn to hơn cả căn nhà chính của Zane. Thật sự rất rộng lớn, vẻ đẹp mĩ miều khó mà miêu tả. Vườn hoa hồng đỏ rực nhuộm màu trắng của tuyết tựa huyền ảo mà mộng mơ biết bao. Mọi thứ đều rộng, đều đẹp đến nỗi Kaylin cũng bị lạc vào trong giấc mơ này.
Cô lang thang đi xung quanh nơi này, bỏ qua cái giá rét độc hại ngoài trời. Đến hồ nước đóng băng sau vườn hoa tulip, bóng người đàn ông làm Kaylin thấy mình đang bất lịch sự mà đi vào nhà người khác trong khi không được sự đồng ý. Vậy là liền xoay người để rời đi.
Đúng lúc người bảo vệ đi đến làm Kaylin giật mình, lùi về phía sau. Nhìn anh vẻ mặt hằm hằm làm cô thấy sợ. Nhưng cũng chẳng còn đường lui. Người đàn ông kia cũng đi đến gần đó. Trong tay ông còn có lọ thuốc gì đó đang đút vào trong túi. Kaylin không biết sao, đành đánh liều mà quỳ xuống để xin lỗi.
Thấy cô như vậy người đàn ông liền ra hiệu cho thuộc hạ của mình đỡ cô lên.
Trước mắt cả hai giao nhau, người đàn ông lại có cảm giác gì đó, tay trong túi cũng khựng lại. Ông nhìn cô, còn tiến đến gần để nhìn rõ hơn.
Trong làn tuyết trắng, tầm nhìn bị gián đoạn nhưng người đàn ông vẫn chăm chú để nhìn. Kaylin thì sợ hãi chẳng biết làm sao, cô loay hoay nhưng thật may là thuộc hạ của ông đã buông cô ra.
- Gương mặt này, cháu bị ai đánh à? - Vinson William lên tiếng hỏi.
Tiếng Pháp làm Kaylin cũng không hiểu. Cô cảm thấy ông cũng không phải là người xấu, hơn nữa cô tự ý vào như vậy là sai. Chính vì thế mà liền đi đến gần, cầm lấy tay ông để viết vài chữ.
Nhiệt độ cơ thể từ Kaylin truyền sang làm người đàn ông càng cảm thấy lung lay hơn. Gió cũng mạnh lên trông thấy.
"Cháu xin lỗi, cháu không biết đây là nhà của ông."
Người đàn ông dường như biết Kaylin không hiểu tiếng Pháp, vì vậy mà cũng đáp lại bằng tiếng Anh với cô.
- Không sao, dù sao đây cũng không hẳn là nhà của ta. Là nhà của anh trai ta mới đúng.
Trong giọng nói của ông có chút buồn man mác. Kaylin cũng nhận ra điều đó.
Cô lúc này còn được đưa một cuốn sổ nhỏ, vậy là liền viết vào để truyền đạt ý của mình đến ông:
"Nhà của anh trai ông thật đẹp. Đẹp nhất trong những ngôi nhà cháu từng thấy."
- Haha, đương nhiên rồi. Có muốn đi thăm quan một chút không? - Ông William cười lớn còn xoa đầu Kaylin. Cảm giác hai người đều thân thiết đến lạ.
Kaylin vậy mà liền gật đầu, cô lững thững đi cùng ông. Hai người còn đi vào trong ngôi nhà, dường như là đã được tu sửa lại. Tuy vậy cũng đủ thấy bên trong sang trọng ra sao. Mặc dù vậy thì nhìn mọi thứ đều nhã nhặn, không có lấp lánh quá mức.
Từ trên tầng cao nhất, Kaylin có thể thấy được toàn cảnh xung quanh. Thành phố này vô cùng đẹp. Nhìn từ xa giữa bầu trời tuyết trắng là những ánh đèn từ các tuyến đường phố, các ngôi nhà cao tầng, các phương tiện đi lại... Nhìn nhiều sẽ có cảm giác ấm áp.
Kaylin vui vẻ hơn biết bao, cô còn thấy thích nơi này.
- Cháu là người mới đến đây sao? - Ông William quay sang hỏi Kaylin.
Cô nghe vậy thì nghĩ một lúc, sau đó liền lắc đầu:
"Cháu đi cùng chú. Có lẽ chú ấy có việc ở đây."
- À, thì ra là đi với người thân sao.
Từ giọng nói, có vẻ ông William đang cảm thấy hơi thất vọng. Ông định hỏi lân la thêm vì cảm giác quen biết đã lây trong lòng mình. Nhưng cuối cùng thì cả hai cũng chỉ im lặng để đứng nhìn ngắm cảnh đô thị trước mắt.
Từ trên cao, đột nhiên Kaylin lại rùng mình mấy cái liền. Cô run run, điều này làm ông William tưởng cô lạnh, còn cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô.
Kaylin đưa mắt nhìn xuống, cô thấy bóng dáng quen thuộc. Nhưng trong ánh mắt đều như muốn nuốt sống cô. Bước chân của anh còn nhanh hơn như đang gấp gáp vậy. Đã thế không khí lúc này còn lạnh lẽo hơn biết bao. Kaylin thấy chỉ mới vài giây mà từ một sân trống vắng, giờ thì bao nhiêu người mặc áo đen. Cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra vậy. Đã vậy ánh mắt của Zane làm cô thấy mình có vẻ lại làm gì sai trái rồi. Trong đầu còn nghĩ anh sẽ đánh mình chết mất, còn cảm thấy có lỗi với anh nữa...