Đi tới khu thành phố sầm uất tại Brunei, Kaylin không khỏi choáng ngợp vì độ hào nhoáng này. Cũng vì một phần cô thường bị nhốt ở trong nhà nên khi nhìn thấy thế giới bên ngoài thay đổi thì cô cũng rất hiếu kì. Trong ánh mắt nhìn ra bên ngoài, ánh đèn sáng chói từ các dãy đèn đường và các tòa nhà cao ngất ngưởng làm Kaylin tựa như có vô vàn vì sao trong mắt.
Nhưng không lâu sau đó, cô cũng tự khắc thu mình lại. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo từ Zane, cô sẽ tự khắc ngồi im mà không dám nhúc nhích tí nào.
Chiếc xe dừng lại tại một dinh thự lớn. Dinh thự thiết kế đều là hướng Hy Lạp cổ đại. Màu vàng kem cùng chất liệu vàng thật tạo nên bố cùng vừa hài hòa nhưng lại vừa thể hiện được khí chất của chủ nhân nơi đây.
Mọi thứ đều rất rộng lớn, người làm đều mặc đồ theo đúng quy tắc của nơi đây. Khi đi vào mái vòm bảo vệ còn mở ra, thật là hiện đại biết bao.
Đi vào trong nhà còn nguy nga hơn như vậy. Austin vốn dĩ đã thích diêm dúa từ vẻ bề ngoài, chính vì thế nên khi anh trang trí ngôi nhà này cũng vậy. Tấm ảnh lớn treo chính giữa là anh, khuôn mặt góc cạnh còn ăn mặc đính nhiều hột xoàn. Căn phòng khách cũng là những đồ vật lấp lánh kiêu sa như kim cương, vàng, pha lê... để có thể khiến căn phòng sang chảnh nhất có thể.
Đưa Kaylin vào trong nhà, Austin còn tận tình để giới thiệu cho cô:
- Yên tâm, ở đây em là công chúa. Có gì thì nhờ người giúp. Nếu chán có thể lên tầng năm, ở đó có khu giải trí, chắc em sẽ thích ngay thôi.
Vừa nói thì cũng để ý đến Zane, anh đưa tay lên để nhìn đồng hồ. Austin thấy thế cũng xem lại giờ ở đồng hồ của mình rồi gọi người giúp việc đến:
- Cô, lại đây. Nếu em ấy cần gì thì chuẩn bị nhanh chóng vào. Nhắc nhở cả mấy người khác nữa, biết chưa?
- Dạ vâng thưa thiếu gia.
Đưa tay đặt lên đầu Kaylin rồi cười cười để nói tiếp:
- Tạm thời bọn anh phải đi rồi. Ở nhà ngoan nhé.
Kaylin nghe thấy thế cũng gật đầu nhẹ. Cô không biết là họ còn việc gì nhưng nếu không cho cô đi thì chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì. Có lẽ những chuyện này không muốn để người ngoài biết nên họ mới không cho cô đi. Mà cô cũng tự ý thức được nên không có thắc mắc gì.
Nãy giờ nhìn Austin và Kaylin thân nhau như vậy, đúng thật là nhìn như hai anh em ruột vậy. Nếu không phải Zane biết ý đồ đằng sau của Austin chỉ là ham muốn tiền tài thì anh sẽ cho rằng Austin yêu thương Kaylin thật lòng đấy.
Liếc nhìn Kaylin bằng ánh mắt lạnh nhạt sau đó quay người để rời đi. Kaylin đứng ở ngoài cửa vẫn nhìn theo chiếc Maybach đang rời khỏi cổng. Cô còn nghĩ Zane sẽ ở lại mà nghỉ ngơi, bởi vì anh đang bị thương. Vậy mà anh vẫn còn sức để đi làm những công việc khác. Nghĩ lại thì anh vốn có lời đồn không phải là con người mà. Kaylin vừa nghĩ thì rùng mình một cái. Cô sau đó cũng tự khắc ra sofa ngồi để không làm phiền mọi người. Dù Austin đã nói người làm ở đây sẽ chăm sóc tốt cho cô, nhưng cô sợ sẽ làm phiền mọi người nên chỉ biết ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế sofa êm ái cả buổi chiều.
. . .
Khi này thì chiếc Maybach cũng đã đến được địa điểm cần đến. Nơi đây là một sòng bài lớn có tiếng. Từ bên ngoài cổng để đi vào đã có đội ngũ bảo vệ nghiêm ngặt. Phải xem xét kĩ rồi mới được thông hành để cho qua.
Vừa vào trong sòng bài, người quản lý thấy Austin liền đi đến để báo lại:
- Cậu chủ, mọi thứ đều đã ổn thỏa xong. Đây là thẻ ra vào ạ.
Austin gật đầu cầm tấm thẻ mà cùng Zane và cả Keisha để đi lên tầng. Đằng sau thì cũng là người của anh đi để phòng trừ những việc sơ xuất xảy ra.
Trên tầng ba chỉ là dãy phòng dành cho khách VIP. Chính vì thế mà gạch ốp ở đây cũng là hoa văn tinh tế, tạo nét điêu luyện và đương nhiên đều phải do chính bàn tay thợ làm chứ không phải là máy móc. Từng cửa ra vào thì bên cạnh cũng có chậu cây Thiên Tuế. Cánh cửa ra vào cũng làm bằng vàng nguyên chất.
Đưa thẻ tới trước cảm ứng nhận dạng, cánh cửa liền kêu "ting", sau đó thì cũng tự khắc mở cửa ra.
Ở bên trong là chiếc bàn lớn, với nhiều con chip trong poker được xếp thành nhiều chồng khác nhau như ngọn núi. Người đàn ông ngồi gần đó đang vân vê một con chip màu xanh lá.
Vừa thấy mấy người bước vào, người đàn ông đó liền tỏ ra như mới biết có người vào vậy. Mà trong khi tiếng cửa mở, ông ta chắc cũng phải nghe ra được rồi mới đúng.
Đi đến bắt tay với Zane, sau đó còn vỗ vai Austin cười hô hố mà nói:
- Chà, thằng cháu giờ lớn như vậy rồi. Lâu lâu mới về một lần, suýt chút nữa người chú như ta còn không nhận ra đấy.
Austin vậy mà không muốn diễn trò tình thương mến thương cùng lão già này, liền hất tay ông ra còn đút tay vào túi mà ra ghế ngồi:
- Mỗi một tháng Mahone đều phải tự họp để thảo luận với các thành viên trong gia đình một lần. Một đứa nối nghiệp như tôi có thể ham chơi mà bỏ không tham dự cuộc họp sao? Có lẽ tình hình ông chú bận rộn với những thứ tiêu khiển khác nên không gặp được tôi là đúng rồi.
Giọng nói kháy đểu làm ông già cũng siết tay lại. Đúng là chỉ có thằng nhỏ này mới khiến ông tức điên lên được. Nếu không phải vì tranh đấu ngôi vị cao nhất của gia tộc, ông sớm sẽ khử thằng nhãi đáng tuổi con của ông rồi.
Zane cũng không mấy quan tâm, anh lại gần chiếc bàn gỗ tinh xảo, kéo ghế mà ngồi xuống. Hôm nay mục đích đến không phải chơi bài, nhưng họ cần phải chơi để trao đổi thông tin qua những lần thắng của ván bài.
Robert Mahone khi này mới ngồi xuống đối diện thằng cháu trai và Zane. Ông vỗ tay ra lệnh cho người cầm bài để chuẩn bị sẵn bộ bài từ trước.
- Sao nào, có muốn bắt đầu luôn không? - Robert kiêu ngạo hỏi hai đứa ít tuổi hơn mình.
Zane vẫn nhàn nhạt, anh nhếch mày nhẹ với ông.
Sau tiếng ting, bộ bài được trải đều cho hai người. Ba lá ở trước mặt, hai lá được phép cầm trên tay.
Lần này người cược trước là Robert, ông không ngần ngại mà đem toàn bộ con chip màu đỏ trong khối "núi" chip đó đặt ra giữa.
Zane liếc nhìn đống chip, sau đó xem lại quân bài của mình rồi mới quyết định cược một ít, chỉ lớn hơn đống chip kia một chút.
Chính bởi điều này lại khiến cho bản thân Robert nghi ngờ bộ bài của anh hơn. Không có lý nào một người nhiều tiền như Zane lại cược ít như vậy. Có hai trường hợp xảy ra ở đây, chỉ có điều ông đang phân vân hai con bài Zane cầm trên tay là quân bài gì. Ông trước nay là một ông trùm về sòng bài có tiếng, là vua trong làng bài bạc, đương nhiên khi chơi với đối thủ ông chưa từng thua cuộc. Bởi chiến lược vạch sẵn đều thành công khiến đối thủ cũng tá hỏa mà bỏ cuộc. Nhưng lần này là Zane, đương nhiên không dễ nhưng ông vẫn có chút coi thường anh. Bởi vì trước nay Zane không dính vào mấy phi vụ như này, ngoài mặt là chơi bài ăn tiền, nhưng thật chất chỉ cần ngả một lá bài cũng có thể khiến hàng trăm tỉ cũng cháy như lửa đốt. Chính vì thế mà ông càng tự tin cược thêm sấp lớn trong đống "núi" chip của mình.
Ngả ba quân bài dưới bàn, con số này cũng đủ để định đoạt cuộc chơi. Ông tự hào mà cười khẩy. Có thể trong bài bạc vẫn may rủi rất quan trọng, nhưng đối với Poker thì chiến lược mới là chiếm ưu thế. Ông ta chơi đã gần nửa một đời người rồi, đương nhiên cũng phải dạn dày kinh nghiệm.
Austin ngồi ở phía mũi nhọn của bàn, nhìn quân bài được ngả ra mà xuýt xoa. Không biết là Zane có thắng nổi không nữa.
Zane vẫn vẻ mặt nhàn nhạt đấy, nhưng quân bài ngả ra cũng không hẳn là đẹp. Vẫn là kém ba lá bài kia.
Vừa nhìn thấy ba con flop ngả ra, Robert thấy thế mà khóe môi càng cong đậm hơn. Ông không ngần ngại mà ngả hai quân bài turn với river ra cùng một lúc.
Là pair!!!
Mọi người cũng đều trầm trồ trước lá bài đôi của Robert. Bộ bài khá đẹp, đều đoán chắc được là ông sẽ thắng.
- Cậu không định ngả hết sao? - Robert giọng nói kiêu ngạo mà nhìn Zane.
Bàn tay màu đồng hơn hiện lên gân tay. Bờ môi nhạt màu có chút động đậy, nhưng chỉ nhếch lên một chút.
Anh từ từ mà đặt lá bài turn xuống trước. Sau đấy liền hạ quân bài chủ chốt xuống dưới.
Trước sự chứng kiến đấy, đều không phải gian lận nhưng nó giống như một thủ thuật vậy. Khiến đối phương bị "mờ mắt" để rồi không nhìn ra được trong lá bài liên kết với nhau sẽ thành một quân bài hoàn hảo.
Số tiền cược của Zane chỉ ít gấp ba lần số tiền cược của người chú Austin. Nhưng lại có thể thu về gấp ba. Robert không tin, ông còn đi đến để xem từng ngóc ngách chỗ ngồi của Zane vì cho rằng anh chơi xấu.
Austin thì như đứa trẻ, thu về bao nhiêu con chip, sau đấy liền vắt chân lên bàn mà nói:
- Ông chú à, ông không cần phải bất ngờ vậy đâu. Có gì thắc mắc, có thể liên hệ với Black Olaf.
Robert nghe vậy thì hơi bất ngờ, Black Olaf là vị vua trong truyền thuyết về Poker. Chiến lược quá hoàn hảo, đi thi quốc tế cũng toàn thắng. Chỉ có điều người đó luôn che mặt và sống ổn trong giới ngầm nên ông không tìm được tung tích. Không ngờ hai người bọn họ lại có thể liên quan đến Black Olaf. Xem ra lần này ông sẽ phải hao tổn mấy chục tuổi thọ vì hai người này rồi.
Ngồi về chỗ, vẻ mặt thất thần nhưng thắng là thắng, thua là thua. Ông vẫn chấp nhận điều này mà hỏi Zane:
- Vậy hai người muốn sao?
Zane vậy mà thẳng thắn nói:
- Vinson William.
Vừa nghe tới tên này, vẻ mặt Robert liền thay đổi. Liệu rằng sẽ có "cuộc chiến tranh thế giới thứ hai" nữa hai sao? Ông nên tiếp tục, hay chơi bài chuồn?
________
Chuyện là mai tôi phải đi quân sự, nên là có thể ra chương mới hoặc có thể là không. Các bạn đừng réo nha, vì mấy chương sau thì bé Thỏ cũng bị ngược nên không vui chút nào :)