Chiếc xe chưa gì đã tới trước cổng bệnh viện. Kaylin vừa xuống xe liền tìm chỗ để nôn vì say xe.
Ruột gan mỗi lần nôn xong đều như trôi đi theo lượng thức ăn đang được tiêu hóa vậy. Mặt cũng bạc đi sau mỗi lần như này. Đầu óc thì quay cuồng, phải đợi một lúc thì mới có thể bình tĩnh lại được.
Kaylin nhanh chóng chạy theo mấy người kia để không bị mất dấu. Vừa thấy ánh mắt cảnh cáo của Zane, cô liền cụp tai xuống mà bước từng bước theo sau.
Ngồi ở trong phòng cũng chỉ có ba người, Zane, bác sĩ và Kaylin. Cô chăm chú nhìn lên mấy tấm bảng giải phẫu cơ thể người, rồi còn các bài viết liên quan đến cách bệnh nguy hiểm.
Đến khi quay lại thì vừa đúng lúc Zane cởi áo. Kaylin có thể nhìn thấy rõ vết thương trên người anh. Nơi nào cũng chằng chịt đầy vết thương đẫm máu. Thậm chí còn có vết rạch ngang rất sâu ở lưng anh. Kaylin nhìn thấy thế mà hốt hoảng bịt chặt miệng mình lại. Nhìn những vết thương đều rất đang sợ, còn có những vết thương hiện rõ bên trong là từng thớ thịt. Cảm giác vừa đau xót, vừa ghê sợ khiến Kaylin run đến nỗi chân không đứng vững.
Vị bác sĩ thấy Kaylin như vậy thì liền nói:
- Cô gái, nếu cháu sợ thì cứ ra ngoài chờ đi. Ta băng bó cho bệnh nhân sẽ nhanh ra thôi.
Nghe lời vị bác sĩ, Kaylin sốc lại tinh thần, cô chống tay vào tường rồi đứng dậy. Cô đã định đi khỏi phòng, nhưng vì nhìn thấy Zane đau như vậy nên cô không muốn để anh chịu đau một mình. Cô biết là bị thương sẽ rất đau, mà Zane còn bị thương rất nặng nữa, xem ra là nguy hiểm hơn nhiều nên cô sợ anh sẽ bị sao.
Những lúc anh hành hạ cô, khi đó cô cũng đều rất đau và cũng mong anh nhận hình phạt như vậy để anh hiểu cảm giác đau đớn của cô ra sao. Nhưng khi thấy Zane như này, tâm hồn nhỏ của cô lại xao động mà ở lại.
Còn tìm một chiếc bút rồi viết vào tay, đưa cho Zane để anh đọc.
"Nếu Ngài đau thì có thể cắn cháu."
Dòng chữ nghệch ngoạc nhưng lại ngây thơ của Kaylin làm Zane nhướn mày nhẹ. Từ "cắn" của cô ở đây nghĩa là gì? Cô muốn anh cắn cô à? Mà cắn ở đâu?
Nhìn vẻ mặt Zản vẫn chưa có phản hồi lại, Kaylin mới viết tiếp:
"Quản lý nói nếu như đau quá có thể dùng một vật gì đó để cắn, có lẽ sẽ giảm được nỗi đau."
Vừa đọc xong, Zane liền kéo Kaylin đến lại gần mình. Anh đưa tay miết mạnh vùng cổ vẫn in đầy dấu răng của anh, có vết còn thành sẹo mờ rồi. Kaylin run run nhưng vẫn im lặng. Cô muốn co người lại, nhưng sợ Zane cử động mạnh sẽ bị đau nên vẫn là đứng im để anh tự làm.
Giữa hai người dường như không có khoảng cách. Chỉ có điều Zane lại không làm gì Kaylin hết. Căn bản chính là vì anh không đau. Nhìn thấy anh còn tự đi lại bình thường, vẻ mặt cũng nhàn nhạt như vậy thì đủ hiểu vết thương như này đối với anh thì chưa là gì cả.
Kaylin cứ đứng ngây người để nhìn anh. Những lúc thấy bác sĩ gắp viên đạn ra, cô sợ nhắm tịt mắt mà cúi đầu không dám nhìn vì máu chảy ra rất nhiều. Tiếng lạch cạnh của kim loại thanh thoát lạ thường.
Cúi xuống để nhìn, Kaylin cũng thấy được những vết sẹo lớn nhỏ trên cánh tay anh. Màu da đồng cũng không thể che được những vết sẹo này. Cô cứ đăm chiêu nhìn cánh tay anh mà quên mất thời gian. Cho tới khi Keisha mở cửa đi vào thì cô mới giật mình ngước nhìn.
- Lão đại, đồ của Ngài. - Keisha đưa túi đồ mà mình đang cầm trên tay để đưa cho Zane.
Vết thương được xử lý sạch sẽ, Zane cũng cầm lấy túi đồ để mà đi thay. Vậy mà còn kéo theo Kaylin đi vào trong làm cô bối rối không biết phải làm sao.
Mặc quần áo cho anh, Kaylin cẩn thận từng chút một để không chạm vào vết thương của anh. Tuy rằng nhìn anh không có vẻ đau, nhưng bản thân cô lại thấy những vết thương này rất đau. Đôi môi nhỏ mím lại thi thoảng hé nhẹ theo động tác mặc áo cho anh. Rất nhanh cô cũng mặc xong đồ cho anh.
Đi ra ngoài thì vừa hay Austin cũng đã ở trong phòng. Thức ăn còn bày biện đầy đủ nhìn rất ngon mắt. Sau vụ việc xảy ra trong chớp nhoáng vừa rồi, có lẽ là mọi người đã mệt và đói nên Austin cũng liên hệ để có người phục vụ cho.
Ngồi cùng một bàn để ăn, Austin còn hay gắp thức ăn cho Kaylin làm cô chỉ dám gật nhẹ đầu, trong lòng vừa vui nhưng lại vừa lo sợ. Cô biết Austin có ý tốt với mình nên cô rất vui, nhưng Zane đã nói không được tiếp xúc với người khác, chính vì vậy mà cô càng thấy áp lực hơn. Một bên là anh trai mới nhận cách đây không lâu, một bên là chủ nhân ác ma, Kaylin áp lực đè nén, cố gắng để ăn cho xong thức ăn trong đĩa.
Ngồi đối điện cô, Keisha đã để mắt tới Kaylin nhiều hơn. Trước đây cô không có quan tâm Kaylin quá mức, thường khi thấy Kaylin thì cô cũng bỏ đi ngay, giống như những thuộc hạ khác của Zane và người giúp việc trong nhà mà coi cô như không khí. Nhưng hiện tại, cô thấy tầm quan trọng của Kaylin ra sao và còn e ngại những việc sau này của lão đại. Bên cạnh một người đàn ông hoàn hảo, thì chắc chắn phải là một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn. Chưa kể Zane có thế mạnh ra sao trên thị trường quốc tế. Kaylin đến ngay cả tên thật cũng không có, ngoài nhan sắc ra thì cô hoàn toàn không phải một ứng cử viên sáng giá để đi bên cạnh Zane. Hơn nữa, gia tộc Anthony chắc chắn sẽ không để cho người phụ nữ dẫn dắt một gia tộc lớn mạnh lại là một kẻ yếu đuối không có tầm nhìn xa trông rộng.
Đang mải nghĩ thì lại bị đứt quãng bởi giọng nói của Austin:
- Keisha, cô không ăn à?
Ngẩng đầu lên nhìn ba người bọn họ, Keisha quay trở về trạng thái nghiêm trang mà nói:
- Không có, tôi vẫn đang ăn thưa ngài.
- Ah, còn tưởng mấy món này không ngon nữa chứ. Mọi người có phải thấy nó rất ngon đúng không? - Austin vui miệng mà nói nhiều hơn.
Nếu không phải người thân thì có lẽ mọi người sẽ nghĩ Austin tử tế mà gọi đồ ăn cho mọi người. Nhưng với việc quen biết Austin từ khi còn bập bẹ biết đi cho tới bây giờ, Zane có thể nhìn ra được tâm tư của thằng bạn láu cá này. Đồ ăn mà Austin gọi đều chẳng có lượng protein hay dinh dưỡng vitamin nào cho người bị thương như Zane. Cũng chẳng phải đồ ăn thích hợp cho hai người con gái. Anh chỉ gọi vì đơn giản tại anh đang thích mấy món này nên anh muốn ăn. Tuy rằng không nói ra nhưng mọi người cũng ăn rất ít, chỉ có Austin là ăn nhiều vì anh rất thích mấy món này.
Ăn xong thì mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi mới lên xe. Chiếc xe di chuyển tới sân bay đã chuẩn bị sẵn máy bay. Cả bốn cũng đi lên mà vào phòng để nghỉ ngơi. Điều Keisha không ngờ tới nhất là Zane lại kéo Kaylin vào phòng ngay trước mặt cô. Từ trước đến nay anh đều lạnh nhạt, dù là người cùng giới hay khác giới. Hơn hết còn nhiều tin đồn rằng anh không thích nữ giới, vậy mà giờ lại ngủ cùng một đứa con gái. Có lẽ đứa con gái còn bằng tuổi con gái của anh cũng nên. Nhưng thất thần không lâu thì cũng phải quay về phòng nằm nghỉ vì chuyến đi tới đây sẽ còn nhiều điều mệt mỏi hơn.
. . .
Chuyến bay hạ cánh dưới sân bay rộng lớn của Brunei.
Bước xuống xe thì đã có cả đội ngũ để chờ ở đấy. Austin có vẻ vui hơn nhiều so với khoảng thời gian trước. Còn đi đến gần Kaylin để nói với cô:
- Kaylin, chào mừng đến với thế giới của anh. Có thể em không biết, nhưng ở đây em sẽ không bị bắt nạt.
Kaylin ngây ngốc nhìn anh. Cô không hiểu lắm nhưng vẫn chớp mắt nhìn anh liên tục.
Austin vì thế mà đưa tay đến xoa đầy Kaylin:
- Chậc, vì là em gái của anh, đương nhiên sẽ được cung phụng như công chúa rồi. Không phải như ai kia, em yên tâm.
Trước lời nói có vẻ sến súa, Kaylin vẫn thấy len lỏi trong lòng là dòng cảm xúc. Chỉ là người bên cạnh cô tỏa ra sát khí rất nặng, cô cũng không dám mà để anh phật ý.
Ngắm khung cảnh trời đất xanh biếc, Kaylin cảm thấy đây là một đất nước rất tốt. Tuy rằng đối với cô đất nước nào cũng đều tốt cả, chỉ là mỗi lần được đến thăm một đất nước mới thì cô đều rất vui và thích khám phá. Chỉ là có tên chủ nhân ác ma là đang kìn hãm sự tò mò, thích thú của cô gái nhỏ nên cô mãi không thể "bung lụa" khám phá đất nước này mà thôi.
Nhưng có lẽ thời gian ở đây sẽ còn nhiều, cô cũng có thể từ từ mà khám phá đất nước này được rồi.