Kaylin hay có thói quen viết nhật ký. Cho tới giờ vẫn không thay đổi. Vì chuyện lần trước nên trong phòng cô, 24/7 đều sẽ có người giám sát để chăm sóc cô. Người kia đi thì người này vào. Thậm chí có lúc còn có hai người để tiện hơn.
Cô y tá ngồi bên cạnh, cũng rất quan tâm tới Kaylin. Còn điều chỉnh lại giường để cô có thể ngồi viết được nhật ký cho thoải mái. Vì tiếp xúc với Kaylin sẽ cảm thấy cô là một người cực kì hiền, thậm chí cho dù khi vô tình động phải vị trí đau của Kaylin nhưng cô sẽ không trách móc. Nhìn hai mẹ con Kaylin cứ cố gắng từng ngày như thế, những người chăm sóc cho cô cũng thấy rất thương.
Hôm nay tự dưng lại có vị khách quý đến thăm. Kaylin được thông báo là có người tới, cô hơi quay ra ngoài cửa để nhìn. Không ngờ ông Edward lại tới đây, đi sau còn có cả Peter nữa. Đã lâu cô không gặp họ, nhất là ông Edward.
Nhìn Kaylin trong bộ dạng như này, cánh tay cầm giỏ quà của Peter không tự chủ được mà run lên. Thời điểm rời xa cô, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Suy cho cùng vẫn là vì anh đã đến sau. Anh không trách cô, chỉ trách bản thân chưa đủ tốt. Bây giờ nhìn Kaylin như vậy, anh cảm thấy còn có người đang cảm thấy từng ngày như có ai đó giày vò muốn chết vậy.
- Angel, lâu rồi không gặp. - Ông Edward lại gần ngồi để chào hỏi Kaylin.
- D-dạ. - Kaylin gật đầu chào ông và cả Peter.
Mấy ngày này cô xuống sắc, còn thiếu dinh dưỡng trầm trọng. Ông Edward nhìn thế mà cũng xót vô cùng. Dù sao ông cũng đã từng nhìn thấy cô bé khi trong lồng kính, bây giờ cũng không khác là mấy. Ông còn được giao trọng trách chăm sóc cho cô, vậy mà không thể hoàn thành được.
- Khi đó Viktor nói với ta, ông ấy chỉ cần con khỏe mạnh, bước từng bước đi, dù là việc chảy tóc cũng không để con phải động tay vào. Sức khỏe con không tốt, mọi người ai cũng lo chăm chút cho con. Ta biết rồi sẽ có những chuyện như này xảy ra mà. Có biết rằng ngay cả nếu cha mẹ con còn sống, họ cũng không đồng ý với con điều này không? - Ông Edward ngồi nói rất nhiều.
Từ trước đây Viktor đã có những đặc quyền riêng cho Kaylin. Chỉ là có những thứ cô bé không nên thử, cũng không nên tồn tại trước mặt cô bé. Thậm chí họ còn không muốn sau này Kaylin kết hôn. Bởi vì họ rất yêu cô, Kaylin là thiên thần của họ. Tất cả mọi nỗ lực, mọi sự cố gắng chỉ để chờ ngày cô mở mắt nhìn thấy họ. Ngay cả đến hơi thở cuối cùng, họ vẫn lấy thân mình để che cho cô. Bây giờ trên thiên đàng, nhìn cô như này họ sẽ đau lòng tới mức nào cơ chứ?
- Là một... bé trai. - Kaylin giả vờ như không nghe thấy, còn nói cho ông biết giới tính của đứa bé trong bụng.
Ban đầu Zane đã không thích đứa bé, sau khi siêu âm biết được là con trai, anh còn khó chịu hơn. Ít nhất nếu là con gái, có thể thừa hưởng tính cách của Kaylin, sẽ biết điều ngoan ngoãn mà không giày vò cô tới mức này. Mà đứa bé này rất nghịch, mỗi lần đạp vào bụng là khiến Kaylin như muốn nổ tung ra vậy. Khóc không thành tiếng với đứa nhỏ. Nhưng những nỗi đau đấy cũng không là gì, chỉ cần cô nghĩ tới đứa con đáng yêu của cô và Zane sẽ chào đời là cô thấy vui lắm rồi.
- Có muốn đặt tên cho đứa bé chưa? - Ông Edward không muốn Kaylin phải suy nghĩ thêm, ông cũng theo sau câu chuyện của cô.
- Zane... chưa nghĩ ra ạ.
Kaylin mặt nhìn buồn hiu. Cô không phải là chưa từng nghĩ tới việc đó, nhưng cô muốn để Zane đặt tên cho đứa bé. Chỉ là anh như đang cố gượng ép bản thân để cho cô không thấy phiền lòng. Thực chất anh không hề để ý đến đứa bé chút nào. Cô thấy anh ghét bỏ nó, cô rất buồn.
- Angel à, có nhiều trái cây này mới, có gì bảo người ta ép lấy nước cho em uống nhé. - Peter đặt giỏ quà lên bàn uống nước mà nói.
Ông Edward rất lo cho cô, ông cũng nhận ra Kaylin không còn tránh mặt ông như trước nữa. Có lẽ nỗi hận trong lòng cô đã vơi đi, hoặc có lẽ cô muốn buông bỏ mọi thứ để cho dễ sống. Dù sao ông cũng sẽ theo nguyện vọng của cha mẹ cô, khi nào cô bình an vô sự, khi đó nhiệm vụ của ông mới hoàn thành được.
. . .
Biết rằng Zane rất hay đọc nhật ký của mình, Kaylin cũng không còn xa lạ gì nữ. Anh cứ tự nhiên dù cho không phải đồ của mình, dù cho đấy là quyền riêng tư cá nhân của cô. Nhưng dù sao cô cũng không để ý tới, miễn sao Zane không tức giận với hai mẹ con cô là được.
Nhớ lại ngày hôm nay ông Edward hỏi cô, Kaylin lại không biết mở lời với Zane thế nào. Anh đang ngồi yên tĩnh lật mất trang nhật ký của cô, cô cũng chỉ nhìn anh. Một lúc sau mới dám mở lời:
- Zane à...
Chỉ vừa nghe cô gọi, anh cũng gác lại chuyện của mình để chú ý tới cô. Hiện giờ không thể lơ là với cô được, nếu giờ anh mà dám rời cô một khoảng khắc, sợ rằng sẽ hối hận cả đời.
- Không khỏe chỗ nào? - Quan sát trên người Kaylin một lượt, anh không nhìn ra điểm gì khác biệt nên phải hỏi cô.
- Em... con của chúng ta... Ngài có muốn đặt tên cho con không ạ? - Kaylin dè dặt hỏi Zane.
Dạo gần đây giọng nói của cô ngày càng nhỏ giần, tiếng âm thanh đôi khi phát ra cũng nhỏ. Nếu không nghe kĩ sẽ không biết rõ cô đang nói cái gì.
Zane hơi bất ngờ về việc này. Ban đầu định để cho cô tự suy nghĩ, dù sao là cô coi trọng đứa nhỏ này nhất. Lại không ngờ cô muốn anh đặt tên. Nhưng anh cũng chẳng nghĩ ra được cái tên nào cho đứa nhỏ này. Đành phải trả lời qua loa.
- Tên nào cũng được.
Biết ngay là anh sẽ như thế, Kaylin cũng chỉ biết thở dài. Cô lại yên tĩnh nằm im. Thi thoảng bàn tay gắn ống tiêm lại hua hua lên cho máu lưu thông. Có lúc lại xoa bụng vì đau. Zane đã quá quen với cảnh này rồi.