Bị anh dày vò đến cả việc đi lại cũng khó khăn. Mùa hè mặc đồ không thể như mùa đông được, Kaylin không dám ra ngoài đường với bộ dạng này. Anh lúc nào cũng để lại dấu vết trên người cô, dù lấy kem che khuyết điểm cũng không thể che đi hết được. Hơn nữa việc đi lại chưa dễ, cô chỉ có thể ở nhà. Rất khó chịu với điều này nhưng cô lại không thể làm gì Zane được.
Ngày đi chơi là buổi chiều nay rồi, Kaylin đứng trong nhà tắm nhìn mãi vào gương. Cô mặc chiếc váy hoa nhí mát mẻ, đã chọn kiểu dài tay để che đi phần nào rồi, nhưng cô không ngờ nhìn xa hay gần vẫn thấy được mấy dấu hôn đó.
Trong lúc đang loay hoay vì vấn đề này, Zane đi tới ôm cô từ đằng sau khiến cô giật mình. Dạo gần đây anh hay dụ dỗ để khiến cô đồng ý làm chuyện đó với anh nên mỗi lần anh gần cô như vậy là cô đều thấy có điềm.
Vừa cúi xuống hôn lên vai cô thì cô đã xoay người để né. Ấp úng để giải thích cho việc mình làm ngay sau đó:
- Zane ah... em chưa khỏe...
Đưa tay kéo cô đến gần mình, nhìn cô cố gắng che đi mấy dấu hôn, anh lại thẳng tay xóa bỏ. Làn da trắng sứ bị anh chà tay mạnh khiến nó đỏ lên. Kaylin không biết nói gì với anh.
- Có biết mỗi lần gọi tên tôi, biết tôi muốn đè em ra ngay tại chỗ hay không? - Tiến lại gần, khoảng cách chỉ còn vài mm là có thể chạm tới môi của cô.
Từ lúc Kaylin chưa nói lại được, anh đã hình dung ra không biết bao nhiêu lần việc cô khi nói được sẽ gọi tên anh ra sao. Muốn nghe giọng của cô như nào nhưng lại không muốn chữa trị cho cô. Nhưng sau này cũng đoán được phần nào, với con người Kaylin như này, cô cũng không thể ăn to nói lớn được.
- Vậy... vậy phải gọi sao ạ? - Kaylin lắp bắp hỏi anh.
Zane chỉ nhếch mép cười, cũng không cho cô đáp án. Anh không muốn nói cho cô biết những gì anh thích, cô luôn là người phải tự tìm hiểu ra.
Xoa đầu cô còn dặn dò:
- Chuẩn bị đi, tôi mang đồ xuống dưới trước.
. . .
Hai người thuê xe để đi tới bãi biển mà Austin đã đặt từ trước đó. Ban đầu vốn rất vui, nhưng khi vừa thấy Zane, nụ cười trên môi của tất cả mọi người trừ Kaylin đã tắt hết. Họ đồng ý cho anh đến đây, nhưng việc ghét anh thì không hề vơi đi.
Cao Lãng thấy không khí ngột ngạt như vậy, đành bảo Kaylin để cô đi về phòng của mình để cất đồ.
- Angel, thẻ phòng của hai người. Đi cất đồ rồi đi ăn cùng mọi người nhé.
- Vâng ạ. - Kaylin cầm thẻ phòng, cùng Zane rời đi.
Mấy người bọn họ nhìn theo bóng của Kaylin và Zane rời đi, thế nào mà suy nghĩ của bọn họ vẫn không lay chuyển. Zane với Kaylin vẫn không thể hợp nhau được, giống như hai chiếc giày khác size vậy, không vừa thì không thể làm cách nào để đi cho thoải mái được.
Kaylin đi về phòng, cô đưa cho Zane cầm thẻ phòng, còn bảo anh đi thay đồ để đi cùng mọi người. Nhưng Zane lại nằm lì trên giường, Kaylin rất muốn thuyết phục được anh nhưng nếu anh không thích thì không ai ép được. Kaylin vậy là phải chào anh để rời đi.
Thấy cô đi ra một mình, Tinh Tuyết cũng đành hỏi câu để cho Kaylin bớt suy nghĩ:
- Anh ta không đi sao?
- Dạ... Ngài ấy nói mệt.
Tuy là mời Zane đi thật, nhưng không có sự góp mặt của anh thì họ vẫn vui hơn.
Đi ăn bữa tối cùng nhau, Tinh Tuyết còn nói rằng có lẽ là hai năm nữa thì cô và Nhất Thiên sẽ quyết định đẻ con. Tuổi tác khi đó của hai người cũng chưa phải trong giai đoạn nguy hiểm khi mang thai nên cũng không lo lắm.
Kaylin nghe về việc này lại khiến cô phải suy nghĩ. Cô với Zane quan hệ đã rất lâu rồi, thậm chí khi ở với anh thì cô bị anh ép làm với anh không hề ít. Nhưng lúc đó anh vẫn còn dùng biện pháp để tránh thai, thậm chí ngay cả việc cho cô uống thuốc tránh thai mỗi ngày thì anh vẫn sẽ làm. Nhưng bây giờ hai người quan hệ đâu còn như trước, cô cũng không uống thuốc tránh thai nữa, Zane cũng không có sử dụng "áo mưa". Vậy mà không thấy có dấu hiệu gì. Có lẽ nào do cô dùng quá nhiều thuốc tránh thai nên dẫn đến sự việc này?
Suy nghĩ như người mất hồn, Kaylin cứ sợ mình không thể có con. Cô sợ sẽ không giúp Zane có một đứa con bé bỏng và gia đình bé nhỏ sẽ hoàn chỉnh.
Đang suy nghĩ thì bị Y Giang bên cạnh vỗ vai. Kaylin ngơ ngác nhìn mọi người. Cô vừa nãy không nghe mọi người nói gì hết. Thấy Kaylin cứ ngẩn tò te ra, Austin gắp miếng cá hồi bỏ vào đĩa cho cô.
- Lyly của chúng ta dạo này đầu óc để đi đầu rồi. Phải tẩm bổ cho tốt thôi.
Sau bữa ăn đó, Kaylin vì muốn đi dạo nên cô đã đi bộ một mình lúc mọi người bảo quay về phòng của mỗi người để nghỉ ngơi. Cũng dự tính ban đầu đi về rồi, nhưng cô vì chuyện sinh con mà suy nghĩ thẫn thờ nên bây giờ đi để đầu óc được nhẹ nhàng hơn.
Ở sau dãy nhà nghỉ dưỡng là bãi cát với rất nhiều cây dừa. Trang trí lung linh rất đẹp mắt. Kaylin đi ngắm xung quanh, lại thấy có bóng dáng quen thuộc khiến cô muốn bước lại gần.
Nhưng không ngờ đi chưa lâu, tiếng súng phát ra, dù đã lắp ống giảm thanh nhưng với chỗ đứng của cô hiện tại thì vẫn nghe thấy. Hai chân cô run lên không dám bước tiếp. Cô thấy tiếng kêu cầu cứu còn khẩn cầu xin tha mạng của người đó nhưng sau tiếng súng thì đã im bặt. Kaylin rất hoảng sợ, cô không dám đến gần, lùi về phía sau luống cuống lôi điện thoại để gọi điện cho Zane. Cô mong là anh sẽ tới kịp bây giờ. Nếu có thể đến kịp, cơ may người kia có thể được cứu một mạng.