Chuyện của Kaylin không ai nói cho Austin biết nên anh vẫn thản nhiên ở bên Trung Quốc để theo đuổi cô bạn gái khó chiều của anh. Cho đến khi anh tự động gọi điện cho ông Anselm để hỏi thăm tình hình Kaylin dạo này ra sao thì mới biết được sự tình.
Không một lời chào tạm biệt với Y Giang liền quay trở lại Mĩ. Anh thật sự đang muốn bóp chết cái tên bạn thân đáng ghét kia. Nếu không phải là người thân của anh thì anh sớm đem người phanh thây kẻ làm hại em gái của anh rồi.
Ngồi trên xe đi tới bệnh viện, vẻ mặt anh gấp gáp còn lớn tiếng nói:
- Không biết lái à? Đi nhanh lên.
- Vâng ạ. - Tên thuộc hạ gật đầu cố tăng tốc nhưng vẫn phải giữ độ an toàn nhất định.
Vừa đến nơi, anh chạy thẳng tới phòng bệnh của Kaylin. Ông Anselm vừa đi rửa tay quay lại thì thấy Austin đang đứng ngoài cửa nhìn vào phòng. Đi đến gần vỗ vai anh:
- Kaylin hiện giờ đã được chuyển ra khỏi phòng đặc biệt, nhưng bác sĩ nói nên hạn chế người ra vào. Con bé vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.
- Cháu đi vào thăm em ấy.
Nói còn chưa hết câu đã vội vã đi vào bên trong để xem. Tình trạng của Kaylin bây giờ đã ổn hơn trước, nhưng thật sự vẫn rất tồi tệ. Austin nhìn cô em gái nhỏ của mình sống khổ sở như vậy mà ánh mắt vừa hiện rõ sự chết chóc nhưng lại vừa thương cô. Nếu như anh tận mắt chứng kiến khung cảnh lúc Kaylin bị hành hạ, có khi lúc đó anh sẽ phải nghĩ lại vì sao quen được một người bạn như Zane.
Đi đến gần phía Kaylin, gương mặt cô không có chút hồng hào, Đôi môi khô nứt nẻ, hai bên má thâm tím còn một bên phải băng bó lại. Cơ thể, chân tay đều băng bó nhìn đến đau lòng.
Đưa tay đến gần Kaylin hơn nhưng anh không dám động vào người cô. Anh sợ khi này chạm vào sẽ làm cô đau.
Nhìn Kaylin như vậy anh lại trách bản thân mình. Khi đó còn hứa với cô, chỉ cần cô coi anh là anh trai duy nhất của cô, anh sẽ chăm sóc và bảo vệ cho cô thật tốt. Vậy mà lúc cô cần thì anh ở đâu? Mải chơi đã mấy tháng không hề nhắn cho cô lấy một tin tức. Anh cũng rất xấu hổ vì điều này.
- Lyly, đợi sau này em tỉnh lại, anh trai có nào chuyện gì khiến em không vui em cứ việc đánh anh thật đau vào, biết chưa?
Đáp lại lời anh chỉ là sự im lặng đến đau lòng.
Anh muốn ngồi thêm để chú ý tới Kaylin nhưng bị bác sĩ đuổi ra ngoài vì thế đành phải đi ra.
Cùng ông Anselm, hai người vừa đi vừa tâm sự đôi ba chuyện.
- Khi đó chú không có ở nhà sao? Tại sao không ngăn cậu ta lại.
- Khi đó tôi đang ở viện nghiên cứu. Tôi cũng không ngờ là có việc này. Sáng hôm đấy trước khi đi, Kaylin còn vẫy tay chào tôi. Đến khi đang làm mới hay tin con bé đang ở bệnh viện. Cũng thầm cảm ơn Chúa đã phù hộ cho con bé, được ông chủ và bà chủ đến ngăn cản kịp thời. Nếu không e là...
Nói đến đây, khóe mắt có nếp nhăn của ông đỏ lên. Khó mà tưởng tượng nổi nếu hai người họ đến muốn. Nếu thật sự là như vậy thì ông có lẽ cả đời này sẽ không được gặp Kaylin thêm lần nào nữa.
- Chú cứ việc yên tâm ở đây chăm sóc cho con bé. Việc còn lại cứ để cháu lo. - Austin dứt khoát vỗ vai ông rồi rời đi.
Tưởng chừng anh đi gặp Zane, thật không ngờ người anh muốn gặp lại là Lorenzo. Ban đầu mẹ của Lorenzo không muốn cho Austin lại gần con trai mình, nhưng vì Lorenzo cương quyết nói muốn gặp nên bà cũng đành thôi.
Hai người ngồi trong phòng đối diện với nhau. Austin không hề trách móc Lorenzo một lời, người lại còn nói khiến người ngồi trước mặt cũng phải bất ngờ.
- Cậu đưa con bé trốn đi như vậy rất tốt. Có điều chưa kĩ càng mới dẫn đến việc này. Hiện tại tôi đã về đây rồi, việc đưa con bé trốn đi một lần nữa sẽ có cả sự can thiệp của tôi. Không những chỉ có tôi, một số người khác cũng muốn vậy nên cậu không cần phải lo về việc cô đơn trong việc này.
- Nhưng... Kaylin lúc này không khỏe. Việc tôi đưa Kaylin đi đã khiến cho chú ấy cảnh giác hơn nhiều. E là không dễ dàng được. Ngược lại nếu như để Kaylin bị bắt, tôi không dám hình dung đến cảnh tượng sau đấy. Cô ấy quá khổ rồi.
Nói rằng không lo Kaylin thì thực sự là không đúng. Ngay cả khi bị bắn, anh vẫn nghĩ đến Kaylin, có điều một mình anh không thể ngăn cản được Zane.
- Cậu chỉ cần nghe theo thôi, hiện tại vẫn chưa phải lúc. Tôi cần hai cô chú ấy cũng đồng ý trong việc này. Tên điên đấy phải cho sống cô độc đến già mới hiểu được cảm giác của em gái tôi.
Austin uống cạn chén trà thơm phức, sau đó liền đứng dậy để rời đi. Anh muốn đến gặp cả cha mẹ của Zane nữa.
Lorenzo lúc này mới phản ứng, ánh mắt có vẻ lo lắng:
- Kaylin có chút về bệnh tâm lý, tôi sợ cô ấy tỉnh lại suy nghĩ nhưng việc không hay. Nếu có thể nên ở cạnh cô ấy đừng rời mắt.
- Tôi biết rồi.