Vừa ngoảnh lại nhìn thì là cả một bầu trời âm u trước mắt. Tuy nhìn Zane bước đi vẫn bình thản, nhưng sức ép dồn lên Kaylin là không ít. Cô từ lúc về nhà đến giờ vừa mong được gặp anh, nhưng cũng vừa không mong gặp anh. Chính bởi vì không khí đáng sợ như bây giờ nên cô mới không dám đối diện với anh.
Bình thản mà đi tới gần sát giường, Kaylin vì thế mà cả người bất giác run lên. Tay cô nắm chặt ga giường muốn làm điểm tựa để đứng dậy, thế nhưng cả người giống như mọc rễ ở đấy không thể đứng lên được vậy.
Nhìn theo bước chân của anh tiến lại gần mình, Kaylin lúng túng sợ anh đến gần mình hơn. Nếu như ngày bình thường, anh sẽ không tỏ ra thái độ gay gắt như thế kia. Cô cũng biết mình đang làm sai, thế nhưng để nói về hình phạt chắc chẳng ai bằng được anh đâu. Cô có thể chịu được nhiều các hình phạt từ người khác, nhưng đối với Zane thì có lẽ anh còn phạt cô nặng gấp đôi những thuộc hạ khác của anh. Chính vì vậy mà cô đã phải cố gắng hết sức để không phạm phải lỗi lầm gì. Nhưng giờ thì lại để cho anh bắt được lỗi sai của mình. Cô có chạy đằng trời cũng không thể thoát được.
Bóng đen to lớn trực diện với Kaylin, cô run run đưa tay chào anh nhưng lại rụt rè bỏ xuống. Dường như có rất nhiều khí thế nạt nộ xung quanh đây mà khiến cho Kaylin khó thở, điều tiết chẳng được dễ dàng gì.
Trước ánh mắt đỏ rực kia, cô chỉ có thể né tránh trong vô vọng. Zane cũng chẳng nói gì, anh càng im lặng thì càng làm Kaylin sợ hơn.
Đã trôi qua năm phút nhưng anh vẫn chỉ đứng, ánh mắt thiêu đốt vẫn không hề thay đổi. Kaylin gom lại chút dũng khí còn sót lại mà cố đứng dậy đối diện với anh. Nhìn cô đã rất bé, nhưng khi đứng cạnh Zane thì độ khập khiễng đó biểu hiện rõ. Thậm chí nhìn hai người sẽ không thể nào đoán được là vợ chồng, dù Zane vẫn phong độ nhưng giữa hai người tuổi tác là rất lớn, khó tránh khỏi những hiểu lầm của người ngoài khi lần đầu nhìn hai người này đi với nhau.
"Ngài... về rồi ạ." - Kaylin cố gắng gượng cười trước mặt Zane.
Chỉ vừa khi Kaylin vừa chào anh thì anh đã có sự chuyển động. Một lực không nhỏ khiến cổ tay Kaylin cảm giác như sắp gãy vụn ra vậy. Cô nhăn nhó giữ lấy bàn tay thô to kia đang nắm chặt cổ tay mình. Đôi chân yếu ớt cố phải kiễng lên vì tay anh kéo mạnh người cô lên cùng.
Chẳng để cho cô kịp phản ứng, con người thô cục này đã kéo lết cô đi ra khỏi phòng. Anh càng bước đi nhanh càng khiến Kaylin thê thảm hơn. Chân cô từ lúc trước đã yếu, giờ bị anh đánh còn chưa khỏi, vậy mà đã phải hoạt động với cường độ mạnh như vậy thì làm sao mà chịu được. Cuối cùng vẫn là bỏ mặc để anh kéo mình đi trong vô vọng. Cả hai chân của cô đều trầy xước, khuỷu tay cũng bị xước chảy máu theo.
Đi tới khu dành cho thuộc hạ, cũng là nơi có khả năng nhiều nguy hiểm nhất. Chính vì ở đây hay có các cuộc tấn công mà Kaylin thì không thể hiểu được mức độ nguy hiểm của mỗi trận chiến gây ra là như thế nào. Cô chỉ sợ vì hành động của Zane, còn đứng trước nơi này thì cô không có sợ cho lắm.
Tưởng anh sẽ đánh cô ở đây, ai ngờ anh vứt cô như đồ vật hết giá trị mà xoay người đi luôn. Kaylin ngơ ngác đứng nhìn anh đi về khu nhà đằng trước, còn nhìn anh qua dãy cửa kính ở cầu thang. Nhưng rồi vào phòng anh liền tắt điện làm cô có cảm giác như đang bị bỏ rơi vậy. Điều sợ nhất chẳng phải bị đánh đập, cũng không phải chết đi; điều Kaylin sợ nhất là bản thân lại để vụt mất gia đình. Có thể Zane không phải là gia đình hoàn hảo mà cô hay nhiều người hướng tới, nhưng ít nhất cũng là gia đình duy nhất đến thời điểm hiện tại mà cô có. Cô sợ anh sẽ bỏ cô, rồi từng người một cũng sẽ như vậy.
Càng nghĩ càng ấm ức, càng lo sợ mà nước mắt cứ trực trào tuôn ra. Gió lạnh kéo đến làm cô rùng mình không ít.
Cứ như vậy mà cô cứ đứng ở đấy nhìn về phía lưng lâu đài, nhìn về căn phòng tối đen kia. Có lẽ giờ này anh cũng đã ngủ rồi. Cô thì vẫn đứng đây với hi vọng nhỏ nhoi là anh sẽ để ý đến mình.
Nhưng chẳng được bao lâu, từ hướng tây của khu nhà đột nhiên có tiếng nổ lớn làm rung cả đất. Kaylin rùng mình mà hốt hoảng chạy đi. Tiếng nổ ngày càng lớn, còn có nhiều tiếng âm thanh hỗn tạp khác làm đầu óc Kaylin cứ ong ong lên. Đạn bay đến còn sượt qua tường mà phát ra tia lửa. Càng ngày càng nhiều người từ đâu và biết tiến vào. Kaylin đứng sau gốc cây mà chân run như sắp ngã xuống theo những người bị hại chết ở đây vậy. Cả người cô đều lạnh toát trước những gì mà mình đang nhìn thấy. Cùng là con người với nhau, nhưng lại có thể gϊếŧ nhau không chớp mắt. Giống như họ chỉ đang gϊếŧ chết một con vật nào đó vậy. Dù trong màn đêm tối nhưng Kaylin vẫn nhìn thấy được hành động của họ vì ánh sáng từ những khẩu súng đã phát ra.
Tưởng rằng ở đây sẽ yên, thế nhưng vẫn có kẻ nhìn ra mà tiến lại gần. Trước khi bị bắn chết thì hắn ta đã chết trước cả cô. Dashiell nhìn thấy Kaylin mà giống như đang phải tìm cô trong vô số những con người hiểm ác ở đây đã lâu vậy. Vừa nhìn thấy cô liền kéo cô rời đi khỏi nơi nguy hiểm này. Chính anh còn đang bị thương nhưng có vẻ anh đã không để ý gì tới nó. Chân Kaylin vì không thể đi nhanh được nên anh đã phải cõng cô đi. Đám người hầu cũng chui xuống hầm hết mà chẳng ai ngó nghé làm gì những chuyện này. Giống như việc đây đã là cơm bữa vậy.
Cô sợ hãi nhắm tịt mắt mà gục mặt vài lưng Dashiell. Lúc đó vẫn cứ nghĩ là Zane đến, thế nhưng lại là Dashiell làm cô hụt hẫng khó tả.
Cũng may là khi ở cùng Dashiell thì không còn nguy hiểm. Nhưng song song với đó thì vẫn là sự ghẻ lạnh của ba người còn lại trong phòng này. Cô ngồi im không dám nhìn nhó đi đâu. Đợi đến khi Dashiell giải quyết chỗ hỗn độn đó mà quay lại, cô mới dám tiếp chuyện với anh.
"Cảm ơn anh."
- Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ bảo vệ chủ nhân của ngôi nhà này thôi.
Tuy giọng nói lạnh lùng, thế nhưng Kaylin vẫn biết ơn không có suy nghĩ quá nhiều về sự lạnh lùng đó.
Cứ nghĩ sẽ phải rời đi ngay, ai ngờ cả bốn người trong phòng là người rời đi để cô ở lại trong phòng. Vậy là cô lại được nghỉ ngơi ở căn phòng khác. Nhưng có lẽ vì không quen lắm nên cô chỉ nằm im chứ không ngủ được.