Cô, ở lại!
Lời ra lệnh này khiến ngay cả thuộc hạ của anh đứng bên cạnh cũng cảm thấy có điềm. Zane coi bộ như đang rất tức giận, cũng không rõ vì chuyện gì nữa.
Kaylin nghe vậy mà chân như mọc rễ không thể đi được nữa. Cả người đều run lên. Quay lại nhìn về phía Anselm.
- Con bé ngờ nghệch không hiểu chuyện, Ngài coi như khuất mắt trông coi được không? - Anselm nhỏ giọng để nói.
Nhưng Zane không trả lời, ánh mắt anh vẫn đang hướng về Kaylin. Cô bé thì sợ hãi không dám đi tiếp cũng không dám có bất cứ hành động gì khác ngoài đứng im bất động như lúc này.
- Chuyện này là do tôi quản giáo không tốt, nếu muốn Ngài cứ xử phạt, tôi nhận thay cả phần của con bé. - Anselm không còn cách nào khác mà chấp tay để cầu xin.
Nói thật rằng nuôi Kaylin đến tận bây giờ, dù chẳng phải ruột thịt nhưng ông đã coi cô như cháu gái ruột của mình. Dù thế nào thì vẫn bảo vệ cô tới cùng.
- Còn nói một lời, ông và cả con nhỏ này đừng hòng thở thêm một hơi nào nữa.
Giọng nói lạnh lẽo đó, cả dáng vẻ như muốn lấy mạng của Zane đều khiến Kaylin sợ đến phát khóc. Nhớ lại trước đây, anh giết chết con mèo yêu quý của cô, còn hai lần bóp cổ cô không thương tiếc. Bây giờ nghĩ đến mà rùng mình. Tuy Kaylin biết ơn Zane vì để cô sống những ngày tháng qua ở đây mà không cần lo lắng gì, nhưng anh cũng đã làm rất nhiều việc xấu khiến cô sợ không dám đến gần anh.
Thấy Kaylin vẫn ngoan cố đứng yên ở đấy, bàn tay thô to của Zane từ từ mà siết chặt lại. Đường gân xanh và cả những vết sẹo hiện rõ lên. Finnegan thấy thế liền thúc lưng Kaylin để cô bé đi đến gần Zane.
Còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị anh túm chặt cổ tay. Kaylin giật nảy mình sau đó liền tím tái mặt mày bởi vì anh không chỉ nắm bình thường, mà giống như đang muốn bẻ gãy tay cô thì đúng hơn. Cánh tay nhỏ như que củi sao đấu lại được với "thanh sắt" to đùng kia.
Anselm thấy thế định lên tiếng nhưng Zane lại ra lệnh cho tất cả mọi người rời đi. Dù rất muốn nhưng hiện tại ông lại chẳng thể làm gì được. Yêu thương Kaylin là vậy nhưng ông không thể liều lĩnh trước mặt Zane. Anh ta là người như thế nào chứ? Ông dám đứng lên đấu tranh mà chiến thắng anh được chắc? Tốt nhất khôn ngoan nên sẽ không lấy trứng chọi đá. Chầm chậm đi ra khỏi phòng, khi đóng cửa lại còn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Kaylin. Cô giống như bị con sói giữ chân không thể nào chạy được nữa.
Căn phòng bây giờ chỉ còn mình Zane và Kaylin. Cô bé vẫn còn rất đau bới cái "nắm tay" đầy tình yêu mến đó của Zane.
Sự im lặng bao chùm cả căn phòng. Kaylin đưa cánh tay không bị đau lên gạt bỏ nước mắt. Chỉ vừa mới có mà mọng mắt cô đã sưng đỏ cả lên, cả gương mặt đều trông như bị ai đó bắt nạt vô cùng nặng nề.
Lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn Zane, nhưng còn chưa được ba giây lại cúi đầu xuống. Nhìn anh cứ như ác quỷ, chỉ nhìn cũng khiến cô rùng mình mà ám ảnh có khi mất mấy ngày.
Còn chưa nói được lời nào Zane dùng lực mà bóp cằm cô. Đối diện với ánh mắt của Zane, Kaylin muốn quay đi chỗ khác cũng không thể. Càng nhìn càng thấy nó quỷ dị mà muốn ăn thịt người.
- Cô, quên những luật lệ ở đây? - Zane nheo mắt nhìn Kaylin mà hỏi.
Kaylin ngay lập tức dùng sức mà lắc đầu. Cô không quên, tuyệt đối không quên những điều đó. Nhưng vừa nãy vì ông của cô cần đến nên cô đã mang lên. Không nghĩ mọi chuyện sẽ như bây giờ. Thật sự cô ước mình đã không dại dột mà bước chân lên đây.
Buông tay khỏi cằm của Kaylin, Zane xoay người lấy khẩu súng ở kệ tủ. Vẻ mặt anh lạnh lẽo, vô tình như khẩu súng anh đang cầm trên tay.
Nhìn thấy Zane cầm súng như vậy, Kaylin sợ mã khuỵu ngã ra sàn gạch đắt tiền. Cô tay chân bủn rủn trong đầu chỉ muốn thoát ra khỏi phòng tổng thống xa hoa này.
Nghĩ là làm, Kaylin liền bật dậy mà chạy ra ngoài cửa. Nhưng còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì... Đoàng! Một tiếng súng nổ ra. Kaylin cảm giác không có trọng lực liền ngã xuống sàn thêm lần nữa. Nhưng lần này chân trái của cô bé chảy máu nhễ nhại. Cả cơ thể lúc này mới cảm nhận được sự đau đớn đến tận xương tủy. Sắc mặt ngày càng yếu, hơi thở cũng dồn dập.
Zane bước xuống khỏi giường, đi đến đứng trước mặt Kaylin. Nhìn anh cao ngạo hạ thấp ánh mắt mà nhìn xuống mình, Kaylin yếu ớt thoi thóp như con cá mắc cạn.
Đột nhiên Zane lại hạ thấp người xuống giữ lấy gáy cô mà nâng lên. Ánh mắt hiện rõ sự độc đoán trong đó.
- Đến lúc cô phải trả lại số tiền nợ tôi rồi.
Lời nói vừa nói ra, Kaylin nghe xong liền ngất ngay trên cánh tay anh. Cô bé vô cùng nhỏ bé trước Zane, dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng đều như vậy. Anh dứt khoát buông tay khỏi đầu Kaylin, khiến cho nó đập xuống sàn mà cốc một tiếng, xem ra là khá đau. Nhưng anh chẳng qua tâm. Mở nút ở bảng điều khiển, căn phòng thông thẳng đến phòng thay đồ. Mặc chiếc áo phông đen xong rồi ra ngoài. Không nhiều lời liền kéo cổ váy Kaylin ném ra ngoài hành lang, sau đó người hầu liền đến lau dọn lại phòng cho anh.
Còn về phía Kaylin, Anselm hấp tấp đi tới đỡ cô về phòng. Cẩn thận lấy đạn ra rồi còn băng bó cho cô. Mọi loại thuốc giảm đau nhanh nhất đều cho cô sử dụng bởi ông biết sức của Kaylin sẽ không chịu nổi được cảm giác đau đớn của đạn mang lại. Thầm nghĩ như này cũng là may lắm rồi. Lần này ít ra chỉ một viên đạn, nếu là lần tới không biết sẽ còn phải chịu đựng những gì nữa.
Cứ vậy, Kaylin bất tỉnh cả hai ngày liền vẫn chưa có ý thức gì. Anselm kiến nghị lên Zane cho cô bé đến bệnh việc để cơ sở ở đó tốt hơn nhưng Zane lại không đồng ý. Hết cách Anselm chỉ có thể ngày đến viện nghiên cứu cả cho bên phía Zane nhưng cũng nghiên cứu thuốc cho Kaylin. Chỉ mong cô tỉnh lại sớm...