“Tùy mọi người sắp xếp” Phong Thiên Tuyết đưa menu cho giám đốc nhà hàng đang chờ ở bên cạnh, giả vờ thoải mái nói, “Sao hôm nay anh lại nhàn nhã mời tôi ra ngoài ăn cơm vậy?”
Dường như đây là lần đầu tiên anh đưa cô ra ngoài ăn cơm với tư cách là Dạ Chẩn Đình.
Dạ Chẩn Đình im lặng một lát, đột nhiên nói một câu: “Hôm nay là sinh nhật của tôi!”
“Hả?” Phong Thiên Tuyết ngây ngẩn cả người, cô hoàn toàn không biết rằng hôm nay là sinh nhật anh nên quả thực không chuẩn bị gì cả.
“Tôi cũng đã đến nghĩa trang” Dạ Chẩn Đình lắc ly rượu đế cao, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp: “Đi thăm mẹ tôi!”
Ánh sáng chiếu lên khiến gương mặt anh trở nên u ám không rõ ràng, như thể đang có tâm sự.
“Ồ.
.
” Phong Thiên Tuyết dè dặt đáp lời, cô muốn hỏi xem mẹ anh được chôn cất ở đâu, nhưng lại không dám nói nhiều lời.
Cô cảm thấy hôm nay anh có gì đó là lạ, cô sợ mình sẽ bất cẩn chọc giận anh.
“Sao vậy? Có hài lòng về căn nhà mới không?”
Dạ Chẩn Đình nói sang chuyện khác, anh ngước mắt nhìn cô.
“Tốt lắm” Phong Thiên Tuyết mỉm cười và gật đầu, “Cảm ơn anh!
“Cứ tận hưởng cuối tuần đi, thứ hai quay lại công ty làm việc” Dạ Chấn Đình nhấp một ngụm rượu.
“Được” Phong Thiên Tuyết nâng ly với anh, “Sinh nhật vui.
”
“Đừng nói câu này.
”
Dạ Chấn Đình đột nhiên cắt ngang lời cô, anh nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sắc bén đáng sợ.
Phong Thiên Tuyết sững sờ, đầu óc anh lại xảy ra vấn đề gì rồi? Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của anh sao? Cô chúc anh sinh nhật vui vẻ thì có gì sai?
Như thể cảm nhận được cảm xúc của mình bất thường, Dạ Chấn Đình cũng ly với cô để làm dịu bầu không khí, sau đó lập tức uống một hơi cạn sạch chỗ rượu trong ly.
.