Số càng lớn, cư dân càng nghèo.
Trước đây Phong Thiên Tuyết sống ở số 32, về cơ bản thuộc khu dân cư tầng lớp thấp, tiền thuê rẻ, môi trường sống cũng rất bình thường.
Nhưng bây giờ mới mấy ngày, cô đã chuyển đến số 1 đường Hạnh Phúc, nơi mọi người đều phải ngước nhìn!
Cô thò đầu ra khỏi xe, ngước lên nhìn toà nhà phồn hoa trước mặt, trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an, cô quay lại hỏi: “Căn này bao nhiêu tiền?”
“Không đắt, hơn mười ba triệu” Lôi Vũ mỉm cười đáp: “Một trăm tám mươi lăm mét vuông, bốn phòng ngủ và hai phòng khách, sau này các bé lớn lên cũng có thể ở được.”
“Mua khi nào vậy?” Phong Thiên Tuyết hỏi.
“Một tiếng trước.” Lôi Vũ cười trả lời: “Toà nhà này là do công ty con của Thịnh Thiên phát triển, căn của cô là căn mẫu, đã mở bán được nửa năm, sửa lại một chút rồi thay đồ trong nhà là có thể ở, tôi đã cho người thu xếp, hiện đang xử lý rồi.”
Cô ấy nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Khi nào có chào tạm biệt cậu Sở rồi ăn trưa với các con xong, về đến nhà là mọi thứ sẽ xong xuôi.
À lát nữa hành lý của cô và Tiểu Tử Bảo cũng sẽ được chuyển đến nhà mới, và cô cũng đã được đi làm lại.”
Lôi Vũ sắp xếp mọi việc rồi thông báo cho Sở Tử Mặc đưa thím Chu và các con đến nhà hàng gần nơi ở mới để cô gặp.
Sự sắp xếp ổn thoả chu đáo này khiến Phong Thiên Tuyết không tìm được lỗi nào, chỉ là trong lòng có cảm giác bị kiểm soát…
Dường như mọi chuyện của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của Dạ Chấn Đình!
Cảm giác này rất đè nén.
Nhưng Phong Thiên Tuyết chỉ có thể mỉm cười nói “Cảm ơn”!
Cuối cùng cô cũng được thấy các con trong nhà hàng sau một thời gian dài không gặp…
Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, dang rộng cánh tay gọi tên các con: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo.”
“Cô chủ, cô.”
Thím Chu còn chưa nói xong đã bị tiếng gọi “mẹ ơi, mẹ ơi” của các bé át mất.
Bé Nguyệt Nguyệt kích động chạy nhanh tới, lao vào lòng Phong Thiên Tuyết khiến cô ngã xuống đất.
Dù bị ngã đau nhưng Phong Thiên Tuyết lại rưng rưng nước mắt, mỉm cười hạnh phúc: “Tam Bảo ngoan, mẹ yêu con!”
“Tam Bảo cũng yêu mẹ, moaz..”
Nguyệt Nguyệt chu miệng, hôn chụt lên má Phong Thiên Tuyết.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, Nhị Bảo cũng nhớ mẹ lắm” Long Long chen vào lòng Phong Thiên Tuyết, một tay ôm cổ cô, một tay siết chặt thành nắm đấm thể hiện mình rất khoẻ: “Ngày nào Nhị Bảo cũng cố gắng luyện võ để sau này có thể bảo vệ mẹ!”
“Mẹ..” Mặc dù bình thường Thần Thần trưởng thành sớm, chững chạc hơn, nhưng lần này cậu cũng rất muốn được mẹ ôm, thấy không chen được vào lòng mẹ, cậu có hơi thất vọng.
“Đại Bảo lại đây!”
Phong Thiên Tuyết dang rộng tay ôm ba con vào lòng, hôn lên trán từng bé..