“Dọn ra ở riêng rất tốt, anh ủng hộ. Thế này đi Ngô Hạo, em và Cẩm Nguyệt dọn đến công ty anh ở, Cẩm Nguyệt làm hậu cần giúp anh, anh sẽ trả lương cho cô ấy, chú cứ tập trung chơi chứng khoán, ăn ở để anh bao hết”.
La Lượng đột nhiên cảm thấy Ngô Hạo không phải một người đơn giản. Anh ta cũng có chút hiểu biết về thị trường chứng khoán, nền kinh tế đã tụt dốc, thị trường chứng khoán vẫn luôn suy thoái, có thể ở tình hình như vậy mà chơi chứng khoán kiếm được tiền, cần có ánh mắt đầu tư cực kỳ bén nhạy và chỉ số thông minh rất cao, đây là một nhân tài, phải lôi kéo hắn mới được.
Ngô Hạo không biết suy nghĩ của La Lượng, lại có chút động tâm với đề nghị của anh ta. Nếu mình muốn vực dậy thì cần phải có người có kinh nghiệm quản lý công ty như La Lượng, vì vậy liền gật đầu: “Đợi hết năm rồi nói, chuyện này còn phải bàn bạc với bố nữa”.
La Lượng vỗ vai hắn một cái rồi xoay người đi xuống tầng trả tiền.
Ngô Hạo nhận 200 ngàn tiền cổ phiếu trên điện thoại rồi trở về cửa hàng cùng với Cẩm Nguyệt.
Vừa vào cửa hàng đã cảm thấy bầu không khí không đúng, Lý Mai đang chống nạnh đứng sau cửa bếp trợn mắt nhìn Tô Chính Khôn, rõ ràng đã cãi nhau, Tống Thiến ôm đứa bé chơi điện thoại ở quầy thu ngân.
“Mẹ, làm sao vậy?”
Ngô Hạo muốn vào phòng bếp, chỉ đành phải mở miệng hỏi.
“Ngô Hạo, Cẩm Nguyệt, bây giờ tôi nói cho hai anh chị biết, số tiền 100 ngàn mà bố anh chị cho nhà cậu anh chị vay sẽ bị trừ vào tiền lương tháng của hai người từ bây giờ, mỗi tháng 5 ngàn, trừ hết mới thôi”.
Lý Mai nói xong liền ôm đứa bé xoay người chuẩn bị đi, căn bản không cần nghe ý kiến của hai người.
Tô Chính Khôn vọt ra: “Bà Lý, bà đừng có mà quá đáng, số tiền này là tôi mượn tôi sẽ trả, liên quan gì đến hai đứa nó”.
Ngô Hạo thấy hai người lại chuẩn bị cãi nhau, liền vội vàng đứng ra giữa: “Bố, trừ thì trừ đi, chuyện có to tát gì đâu, không cần phải gây gổ, đừng dọa đến đứa bé, mẹ, mẹ về đi, sắp có khách đến rồi”.
Lý Mai hừ lạnh một tiếng rồi ôm đứa trẻ rời đi, Tô Chính Khôn cũng trở về phòng bếp.
Lúc này Tống Thiến cười nói: “Ê, Ngô Hạo, ăn to nói lớn phết nhỉ, 100 ngàn mà còn không phải chuyện gì lớn, chú nhặt được một khoản tiền hay là trúng số vậy?”
Ngô Hạo rất ghét Tống Thiến cho nên không để ý đến cô ta. Từ khi cô ta đến cửa hàng vẫn luôn tỏ ra kênh kiệu, quơ tay múa chân với vợ chồng bọn họ cứ như cô ta chính là chủ nhân của cửa hàng này vậy, trên thực tế tiền kiếm được trong cửa hàng cũng rơi hết vào túi cô ta, ngay cả Tô Chính Khôn cũng phải làm việc cho cô ta, đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến Tô Cẩm Nguyệt muốn chuyển ra ngoài.
Biệt thự Nam Sơn là khu biệt thự cao cấp nhất ở thành phố Đông Giang, được xây dựng dựa vào núi Nam Sơn là một nơi danh lam thắng cảnh, người ở nơi này không giàu thì sang, không có tài sản hàng trăm triệu thì không mua nổi nhà ở chỗ này.
Biệt thự số 78 ở giữa sườn núi là nơi Từ Thiên Long ở lúc còn sống, bây giờ đã bị em gái Từ Vân Yên ở.
Chu Mẫn sau khi ra khỏi công ty Thiên Long thì đi thẳng tới nơi này.
“Vân Yên, gặp quỷ rồi, hôm nay chị bị Trương Phong gọi đi tham gia một video hội nghị, lại gặp được Từ Thiên Long”.
Cảm xúc của Chu Mẫn từ khi nhìn thấy Từ Thiên Long trong video đến bây giờ vẫn chưa ổn định lại, trong lòng cô ta vô cùng khủng hoảng.
“Chị Mẫn, chị bị bệnh sao, sao lại nói mê sảng vậy”.
Từ Vân Yên lười biếng nằm trên ghế sô pha trong phòng khách chơi trò chơi, đã quen với việc chị họ Chu Mẫn đến, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu.
“Là thật đấy Vân Yên, chị còn lưu lại một đoạn, em nhìn một chút đi”.