Nếu đổi thành Sở Diệp Hàn, hắn nhất định sẽ không tàn nhẫn như vậy.
“Vương gia, giúp ta một chút, cứu ta.” Tô Thường Tiếu cầu xin nhìn về phía Tấn Vương. Hắn ta là trượng phu của nàng ta, hiện giờ người mà nàng ta có thể cầu, cũng chỉ có hắn ta.
Tuy phụ thân là người có địa vị cao, nhưng lại chỉ biết lợi dụng các nàng, biến các nàng trở thành quân cờ, ai hữu dụng với ông ta thì ông ta sủng ái người đó.
Một khi mất đi giá trị lợi dụng, ông ta sẽ đẩy nữ nhi đi để thành toàn cho thanh danh của mình.
Dưới tình huống như vậy, vì thanh danh bản thân, vì đại nghĩa, phụ thân nhất định sẽ không quan tâm nàng ta.
Cho nên, nàng ta chỉ có cầu Tấn Vương, cầu người trượng phu này.
Tấn Vương chán ghét nhìn Tô Thường Tiếu một cái. Nếu nàng ta vẫn xinh đẹp như cũ, hắn ta còn có chút đau lòng.
Nhưng hiện tại mặt nàng ta sưng to như đầu heo, khiến hắn ta chỉ cảm thấy ghê tởm, cả người nổi lên vô số da gà.
Nam nhân như hắn ta, dạng mỹ nhân nào mà không có, cũng không thiếu một Tô Thường Tiếu.
Tấn Vương máu lạnh vô tình nói : “Chuyện chính bản thân ngươi làm sai, thì chính ngươi phải gánh vác. Bổn vương đã sớm khuyên ngươi, là ngươi không chịu nghe. Hôm nay rơi xuống kết cục này, là ngươi xứng đáng.”
Nàng ta còn liên luỵ Tấn Vương phủ.
Giờ phút này, hắn ta thật hy vọng nàng ta không phải là Tấn Vương phi.
Trong lòng Tô Thường Tiếu chợt lạnh, Tấn Vương đây là muốn từ bỏ nàng ta sao?
Cái gì thề non hẹn biển, thiên hoang địa lão, đều là chó má!
“Tấn Vương phi, ngươi được lắm, vừa rồi trẫm hỏi ngươi, ngươi còn không thừa nhận, ngược lại còn giảo biện. Người đâu, áp giải Tấn Vương phi vào đại lao, chờ xử lý.” Hành Nguyên đế tức giận quát.
Hiện giờ, vì bảo trụ Tấn Vương, chỉ có thể đẩy Tấn Vương phi ra ngoài.
Bất quá, bởi vì đây là án tử của hoàng gia, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Cho nên chuyện này, nhất định phải bí mật xử trí.
Nếu ông ta muốn một phương pháp xử lý hoàn mỹ, đồng thời cũng phải nhìn mặt mũi của Tô gia, thì không có khả năng giết chết Tô Thường Tiếu.
Nhưng nên trừng phạt thì vẫn phải trừng phạt.
“Thỉnh Hoàng Thượng bớt giận.” Lúc này, Hoàng Hậu xiêm y hỗn độn, búi tóc tán loạn đang vội vã lại đây. Sau khi bà ta nghe được tin tức, ngay cả tóc cũng chưa chải tốt đã vội vàng đi đến đây.
Vừa đi vào, bà ta lập tức dùng vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Hành Nguyên đế : “Hoàng Thượng, thần thiếp cầu người, lại cho Tấn Vương phi một cơ hội nữa. Nàng phạm sai lầm, nên phạt, nhưng nàng thân là Tấn Vương phi, sao có thể đi đại lao?”