Sở Diệp Hàn tà nịnh cười, bắt lấy cánh tay trái của Tấn Vương, mạnh mẽ vặn, chỉ nghe một tiếng “Răng rắc” vang lên, là âm thanh khớp xương bị trật khớp. Tấn Vương lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy thống khổ.
Sở Diệp Hàn lại ở giữa không trung lạnh lùng nhấc chân, một chân đá ngay bụng Tấn Vương, thẳng chân đá hắn ta ngã xuống cây đại thụ trong sân.
Lại là một tiếng “Phanh”, cơ thể Tấn Vương giống như một miếng vải rách, mạnh mẽ đụng vào trên cây, sau đó lại từ từ trượt xuống.
Lá trên cây kia rất khô, sau khi bị tác động một lực mạnh thì lập tức rơi xuống trên người Tấn Vương.
“Các ngươi đều xông lên cho Bổn vương, giết Sở Diệp Hàn.” Tấn Vương rống giận xong khóe miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Ai dám? Tới một người, Bổn vương giết một người, tới hai người, Bổn vương giết một đôi, dám hành thích thân vương, chính là tử tội!” Sở Diệp Hàn chậm rì rì từ không trung đáp xuống dưới, y phục nhẹ nhàng bay bay trong không trung, đại khí hào hùng. Cả người tỏa ra khí tức tôn quý và hoa lệ mà từ khi sinh ra đã có, khí tràng cường đại, không một người nào dám chọc.
Đồng thời, đám ám vệ của hắn đã cầm sẵn cung tiễn trong tay, lạnh lùng nhắm ngay vào ám vệ mà Tấn Vương mang theo.
Người của Tấn Vương toàn cầm trong tay loan đao, cận chiến có lợi, nhưng trên phương diện đánh xa, ở dưới cung tiễn, chỉ có một đường chết.
“Kinh Triệu doãn đến!” Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh vung roi thúc ngựa!
Lập tức, Trương Phủ doãn đã mang theo một đội bộ khoái lớn, giục ngựa đi tới cửa biệt viện. Khi bọn hắn nhìn thấy tình hình giằng co của người hai phe bên trong sân, lập tức sợ tới mức vội vã xuống ngựa, té ngã lộn nhào mà đi đến.
“Ly Vương điện hạ, Tấn Vương điện hạ, thỉnh bớt giận, có việc gì từ từ nói, từ từ nói.” Trương Phủ doãn đi vào, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người phát run.
Ly Vương và Tấn Vương hạ đao với nhau ngay dưới khu vực mà ông ta quản lý. Lỡ như nháo đến nỗi máu chảy thành sông, làm sao ông ta có thể cho Hoàng Thượng một công đạo?
Cái chức Phủ doãn này ông ta cũng đừng mong làm nữa.
“Trương Phủ doãn, ngươi tới vừa đúng lúc, nếu vậy ngươi hẳn đã nghe chuyện Tấn Vương phi bắt Ly Vương phi đi. Người mà Tấn Vương phi dùng là ám vệ của Tấn Vương. Bổn vương hoài nghi việc này là do Tấn Vương làm chủ, ngươi nói xem, việc này nên làm sao bây giờ?” Sở Diệp Hàn lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói lộ ra uy áp cường đại.
“Vương gia, việc này rất trọng đại, theo hạ quan xem, cần thiết phải gặp mặt Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng tới phán quyết.” Ông ta chỉ là một Phủ doãn nho nhỏ, cũng không dám bắt giữ Thân vương.
“Được, Bổn vương muốn tiến cung, muốn Phụ hoàng cho Bổn vương một công đạo.” Tấn Vương âm trầm nói.
Dựa theo kế hoạch hiện nay, nếu lại tiếp tục nháo ở chỗ này, hắn ta sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Chọc giận con sư tử đang bạo nộ Sở Diệp Hàn này, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!